Ánh mắt Phương Thốn dừng lại ở một vị lão nội thị hơi mập mạp đứng bên cạnh kiệu.

“Là ngươi sắp xếp?”

Phương Thốn cười với ông ta mà nói: “Đầu tiên là định vu oan để cho ta vì các ngươi mà giở thủ đoạn, nhưng thực tế lại nhìn ra được mây đen có vấn đề từ trước, vì vậy nên trận đấu cuối cùng sẽ bảo người khác vạch trần tính toán của ta, ép ta phải chịu hình phạt của trời trước mặt mọi người. Ở một phương diện nào đó mà nói thì ta sẽ bị dồn đến chỗ chết, lúc đó không thể không theo sự sắp xếp của các ngươi…”

Lão nội thị vừa mới đi đến trước mặt của Phương Thốn, nghe thấy những lời này thì sắc mặt liền trở nên u ám.

Sau một lúc lâu thì ông ta mới khẽ gật đầu.

Phương Thốn nhìn ông ta, nụ cười càng tươi hơn mà nói: “Cho nên, tình hình bây giờ có giống như ngươi tính toán không?”

Lão nội thị liền im lặng.

Lúc này trên chín tầng mây thì ba vị Thần Vương liên thủ nhưng mà không thể áp chế được ma khí trên người Đoạn Trường Sinh. Tình hình đã trở nên vô cùng quỷ dị, cho dù là viện chủ của Luân Hồi Viện ra tay cũng không phải là đối thủ của ba vị Thần Vương liên thủ, nhưng mà Đoạn Trường Sinh lại có thể chống cự lại, mặc dù nhìn thì hắn ta có vẻ chết chắc rồi, nhưng mà hắn ta cứ nhất định phải đi vào trong đám mây đen kia.

Dù ai đi nữa thì cũng có thể thấy được chuyện này không bình thường chút nào.

Mà cục diện không bình thường chính là đại diện cho sự mất khống chế…

“Ngươi tự cho là nhìn rõ được con bài của ta, nhưng cũng có người đã nhìn ra được con bài của ngươi…”

Phương Thốn nhìn lên không trung, thở dài mà nói: “Lão tiên sinh, lần này ngươi gây đại họa lớn rồi, cục diện này thu dọn thế nào đây?”

Cơ thể lão nội thị đang run rẩy bần bật.

Ông ta vốn là người hầu hạ trong cung, giờ lại bị cuốn vào một chuyện lớn như vậy, đương nhiên sẽ gặp nguy hiểm.

Mà ba chữ “lão tiên sinh” của Phương Thốn làm cho ông ta có chút xúc động.

“Chẳng qua là chết một lần mà thôi!”

Lão nội thị cúi đầu mà trả lời, rất lâu sau mới nói tiếp: “Nếu có thể giúp được nhị tiên sinh và Điện hạ, lão nô chết cũng đáng!”

“Giúp bọn ta?”

Phương Thốn lặp lại lời của ông ta, sau đó nhìn về phía kiệu.

Lúc này thì tấm mành ở kiệu đã rủ xuống rồi, nhưng nó vẫn đang động đậy, giống như là người ở trong kiệu đang nén cười.

“Người như ngươi thì chết cũng không oan!”

Phương Thốn không thèm để ý đến người trong kiệu, chỉ quay về phía lão nội thị mà nói: “Lần này Tiên Điện không giết chết ngươi, thì ta cũng giết chết ngươi!”

Lão nội thị chỉ biết im lặng mà lắng nghe, giống như là âm thầm chấp nhận điều đó.

Mà Phương Thốn nói xong thì quay người đi nhìn sang một hướng khác, đúng lúc nhìn thấy viện chủ của Lão Kinh Viện cùng với mấy tọa sư, lúc hắn mỉm cười rồi đi đến trước viện chủ của Động U Viện, đối phương hơi do dự một chút nhưng rồi vẫn tránh đường. Phương Thốn đi thẳng về phía viện chủ Lão Kinh Viện và mấy người tọa sư, khẽ hành lễ rồi nói: “Phải cảm ơn mấy vị tiền bối rồi…”

“Mặc dù các ngươi nhìn ra được nhưng lại quyết không nói ra, Phương nhị sẽ nhớ rõ ân tình này…”

“...”

Nghe thấy lời của Phương Thốn, viện chủ Lão Kinh Viện khẽ vuốt râu một cái, mỉm cười mà gật đầu.

Còn mấy vị tọa sư khác cũng cười ha hả, cảm giác như mấy người này đã dự liệu từ trước.

Chỉ có mỗi Ngọc Đài tiên sinh há hốc mồm mà nói nhỏ: “Hóa ra các người đã nhìn ra được rồi sao? Sao lại không nói với ta từ sớm chứ?”

Trong đó có ba vị tỏ vẻ khó xử, chỉ ước gì có thể chặn cái miệng hắn lại.

Mà sau khi Phương Thốn cảm ơn xong thì đứng thẳng dậy, vô cùng cảm kích mà nhìn qua vị lão viện chủ kia.

Mãi cho đến giờ, hắn vẫn lộ vẻ không gấp gáp, không sợ hãi, thậm chí là sắc mặt vô cùng bình tĩnh, giống như là không thèm để ý đến trận chiến trên đầu kia vậy, càng không coi chuyện dường như Đoạn Trường Sinh kia bất cứ lúc nào cũng có thể lao xuống, dẫn động lôi đình đánh bọn họ thành tro bụi vào trong lòng.

Nhưng ngược lại khi nghe thấy tiếng động lớn ở trên đầu, cảm nhận được sức mạnh trên kia sắp chọc thủng bầu trời, sấm sét trên đó như là sóng dữ ập vào khi đê bị vỡ vậy. Lão nội thị đứng bên cạnh kiệu không nhịn được mà nói: “Phương nhị công tử, hình phạt của trời mà giáng xuống thì không chỉ ngươi hóa thành tro bụi đâu, cả Lão Kinh Viện cũng sẽ gặp nguy hiểm, nửa Triều Ca cũng sẽ bị hủy diệt, vì vậy…”

“Ngươi nên thương lượng với Thất Điện Hạ một chút xem làm thế nào…”

“...”

“Ồ?”

Phương Thốn nở nụ cười rồi đứng lên, quay trở lại nhìn cái kiệu của Thất Hoàng Tử.

Lúc này mành kiệu đã được vén lên, mặc dù Thất Hoàng Tử vẫn luôn đợi Phương Thốn chủ động đến, nhưng mà hắn không hề đến nên hắn ta có chút thất vọng. Nhưng giờ khi nhìn thấy khuôn mặt của Phương Thốn cùng với sấm sét dữ dội trên bầu trời thì hắn ta lại lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn.

Hắn ta nheo mắt lại rồi cười nói: “Ta đã sớm đoán được ngươi chỉ có thể nhờ ta giúp thì mới có thể đột phá tới cảnh giới cao hơn. Nhưng mà ta không ngờ là ngươi không chỉ cần đột phá cảnh giới, mà còn phải vội vàng đột phá cảnh giới một cách nữa, thậm chí là còn vội hơn cả ta…”

“Hết cách rồi…”

Hắn ta cố ý thở dài một hơi rồi nhìn Phương Thốn, cười nói: “Ai bảo huynh trưởng ngươi là thư đồng của ta cơ chứ?”

“Tính ra thì ngươi cũng là người của ta, vì vậy…”

Khóe miệng hắn ta khẽ nhếch lên, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: “Đến cầu xin ta đi, xin ta cứu ngươi đi…”

“Chuyện này…”

Thanh âm Thất hoàng tử càng lúc càng nhỏ, dường như hắn ta cũng biết hắn ta nói với âm thanh bình thường không ổn lắm.

Hơn nữa, khi hắn ta nói như vậy, sắc mặt lão nội thị đen thêm vài phần, dường như lão nội thị không ngờ hắn ta lại nói ra những lời như thế, có thể thấy được lời nói như thế không phải do lão nội thị chỉ giáo, hẳn là lúc đầu thương lượng kế hoạch này, lão nội thị đưa ra kiến nghị khác, có lẽ là chuẩn bị nói những gì dễ nghe hơn một chút…

Rõ ràng là Thất hoàng tử vẫn không nhịn được...

Lúc này, người tự xưng là đã nắm được mệnh mạch của Phương Thốn thấy hắn còn sốt ruột hơn cả mình, trên mặt đều là thần sắc hưng phấn, kích động, ngay cả bàn tay nắm cỗ kiệu cũng lộ ra gân xanh…

 

0.12943 sec| 2401.039 kb