Bách tính Triều Ca thích hóng chuyện nhất, nhưng hóng chuyện nhiều thì quy tắc cũng nhiều, ghét nhất là loại đánh nhau thua thì lại nói xấu, mặc dù đối với họ mà nói thì Phương Thốn là người của xứ khác, nhưng thứ nhất là Phương Xích tiên sư đã từng có danh tiếng vang dội ở Triều Ca, thứ hai là Phương Thốn thắng liên tiếp mấy trận trước mặt mọi người, ở một mức nào đó nào đó mà nói thì đã rất được lòng người rồi…

Nhưng mà lúc đầu tam sơn, tứ viện cứ hùng hổ dọa nạt người ta, giờ lại nói móc máy nên làm cho người khác cảm thấy rất khó chịu.

“Tu vi của Đoạn mỗ không cao, thiên tư cũng bình thường, nhưng mà từ khi vào Luân Hồi Viện thì dốc sức tu luyện, lĩnh hội được thuật quỷ tà của tiền triều, ít nhiều gì cũng có mắt nhìn hơn người bình thường. Người khác nói Phương nhị công tử có thiên phú cái thế, ta lại thấy không giống lắm…”

Lúc này Đoạn Trường Sinh đã đi đến trước mặt Phương Thốn, chậm rãi dừng bước trên không trung, hắn ta vừa nói vừa nghiêng đầu: “Giống như hôm nay mọi người đều biết là Phương nhị công tử tu “Vô Tương Bí Điển”, có được pháp môn cực cao, tiện tay cũng có thể tạo ra được một luồng vân khí, che khuất bầu trời, khiến cho Lão Kinh Viện đã lâu chưa thấy được nắng, cho dù alf một đám tọa sư cũng đều bó tay, nhưng trên thực tế thì…”

Hắn ta nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó nói ra một câu làm cho người khác kinh ngạc: “Vân khí này là do ngươi tạo ra thật sao?”

“Cái gì?”

Mọi người vốn đang xem rất vui vẻ, đột nhiên lại trở nên kinh ngạc.

Thực ra là Lão Kinh Viện vốn đang suy nghĩ xem có nên cãi lại vài câu không, nói là Lão Kinh Viện bọn ta không thể xua vân khí, tuyệt đối không phải vì họ bó tay mà chỉ vì đệ tử đời thứ hai của nhà mình quá vô dụng mà thôi. Nhưng câu cuối cùng của Đoạn Trường Sinh lập tức làm cho mọi người cảm thấy vô cùng bất ngờ, sau đó nhìn lên không trung, trong lòng bất giác sinh ra chút nghi hoặc…

Ngay lúc này cả mấy vị Thần Vương đang ở trên không trung nghe thấy những lời đó, sắc mặt đều có chút thay đổi.

Mà Thất hoàng tử ngồi trong kiệu, giọng nói hắn ta có chút run rẩy, mừng rỡ mà nhìn về phía lão nội thị: “Ngươi sắp xếp sao?”

Ánh mắt lão nội thị hơi do sự, một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Vâng.”

Phương Thốn nghe thấy lời của Đoạn Trường Sinh, sắc mặt không hề thay đổi mà nhẹ giọng nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”

“Đoạn mỗ muốn nói một điều rất đơn giản.”

Đoạn Trưởng Sinh ngẩng đầu lên nhìn Phương Thốn, ánh mắt có chút âm hiểm mà cười nói: “Người tu hành thì đuổi mây, tạo mưa là một thủ đoạn tầm thường, mà thủ đoạn càng tầm thường thì càng giống với công phu thật, nhưng cũng là lời lẽ chí lý, là chuyện đương nhiên. Nhưng mà nếu không hiểu sâu thì lại không biết được trên đời này có rất nhiều cách để tạo ra vân khí, thậm chí còn có một số cách mà người bình thường không làm được, đúng không?”

Hắn ta nói chuyện ung dung, chỉ là trong đáy mắt lộ ra sự ác độc, thấp giọng cười rồi nói: “Giống như là vứt bỏ thân thể để thành quỷ tu, lúc phá cảnh thì bị lôi kiếp trừng phạt, trời sinh ra đã là yêu quái chuyên gây chuyện thì cũng sẽ có lôi kiếp…”

Hắn ta nói xong thì mọi người cũng không hiểu được một chút.

Chuyện lôi kiếp thì ai cũng biết.

Chỉ là gặp lôi kiếp thì có thể trốn đi để cho lôi khiếp không có cơ hội đánh.

Hoặc là chuẩn bị đầy đủ để xông lên.

Hắn đang muốn nói Phương nhị tiên sinh đang độ lôi kiếp sao?

Nhưng rõ ràng là không thể nào…

Một là, Phương nhị công tử đã vào Lão Kinh Viện rất lâu, mây đen vẫn luôn từ đầu đến cuối không chịu đi. Nếu như hắn là quỷ tu thì chỉ có xuất hiện hai trường hợp mà thôi, một là ra ngoài trời rồi bị lôi kiếp đánh trúng, hai là trốn đi thì lôi kiếp sẽ biến mất. Mà đám mây đen này vẫn luôn đứng yên, không chịu rơi xuống, chưa ai từng nghe thấy chuyện này, ngươi đang đùa giỡn ông trời à?

Hai là, năm mươi thiên đạo thì bỏ chạy đứng đầu.

Ở thế gian này thì không ai là nhất định phải chết cả.

Lôi kiếp này cũng vậy, dù có hung ác đến đâu thì cũng phải để lại cho người ta một con đường sống.

Mà lúc này thì Phương Thốn chỉ có tu vi Kim Đan, nhưng mây đen này lại ùn ùn kéo đến, vô cùng dọa người.

Nếu như đây thực sự là lôi khiếp, vậy thì đánh xuống một cái là Phương Thốn chết chắc, làm gì còn có chuyện còn sống mà đứng đây nữa?

Chính vì những suy đoán này, nên mây đen đã tụ lại lâu như vậy rồi nhưng rất ít người nghĩ đến chuyện này.

Không ngờ Đoạn Trường Sinh lại xem đây là chuyện thật mà nói ra?

“Một là Phương nhị công tử là quỷ tu, hai chính là yêu nghiệt…”

Mà Đoạn Trường Sinh như đoán được tâm tư của mọi người, khẽ cười mà nói: “Thực tế thì ta cũng không biết Phương nhị công tử đang làm cái gì mới có thể kéo lôi kiếp này đến. Nhưng mà tốt xấu gì thì ta cũng phân biệt được trong đám mây này có ẩn chứa sát khí, hoàn toàn khác với những đám mây đen khác, không bằng nói đây là trời giáng xuống trừng phạt mà mục tiêu của nó, hẳn là vị Phương nhị công tử này đi?”

Lời của hắn khiến những người xung quanh cảm thấy vô cùng nghi ngờ, cảm giác là càng nói thì càng vô lý.

Bản thân Đoạn Trường Sinh thì càng nói càng hưng phấn, hắn ta tiếp tục cười nói: “Đương nhiên, ta cũng không có chứng cứ gì, chỉ là đoán mà thôi. Nhưng điều này không quan trọng, giờ Tam Sơn Tam Viện đã được Phương nhị công tử dạy một bài học, chỉ là không biết… ngươi trực tiếp nhận thua hay là đấu với ta một trận?”

Sắc mặt của Phương Thốn không hề thay đổi, rất bình tĩnh mà nói: “Ngươi muốn đấu như thế nào?”

Đoạn Trường Sinh cười nói: “Nếu như ta đã là đệ tử của Luân Hồi Viện, đương nhiên là phải dùng thuật pháp để đấu với Phương nhị công tử rồi…”

“Mà cơ hội này lại rất hiếm có nên xin Phương nhị công tử xem một chiêu thuật Thần Hoang Dẫn Lôi của ta thế nào…”

“...”

Còn chưa nói xong thì hắn ra đã cười lớn, sau đó xông thẳng lên trên trời.

Mà khí tức trên người hắn vô cùng mạnh mẽ, ngay cả Phương Thốn cũng phải nhíu mày mà đề phòng.

Nhưng mà không ai ngờ một điều là Đoạn Trường Sinh lại không xông về phía hắn, mà là cười một tràng dài, cười đến mức làm cho mọi người cảm thấy ớn lạnh. Đột nhiên hắn bay thẳng lên trời, xung quanh cơ thể có một tầng ma khí ngưng tụ, nhìn qua thì hắn giống như là một đám mây đen, mà đám mây đen này lại đang bay về phía mấy đám mây đã ở trên đó từ trước, sau đó hợp lại thành một.

“Soạt, soạt, soạt…”

Mà động tác này của hắn đã làm cho những đám mây trên bầu trời có ánh điện, hung quy ngập trời như đang muốn phát tác.

 

0.12757 sec| 2413.977 kb