Hành động đó làm cho người ta cảm thấy rợn tóc gáy.
Giống như là có người đang ở dưới đê lớn mà dương mắt nhìn từng cơn sóng lớn đang phá hủy đê vậy.
“Cưỡng ép tạo ra lôi kiếp để đánh xuống nhân gian sao?”
Phương Thốn liền hiểu được Đoạn Trường Sinh đang muốn làm cái gì, chỉ là từ hành động của hắn có thể đoán được rất nhiều thứ ở đằng sau.
Mà lúc này thì rất nhiều người đang ngẩn người, ba vị Thần Vương trên không trung cũng nhìn nhau, từ ánh mắt có thể nhìn ra được một câu, đó chính là câu mà họ đang thắc mắc: “Là hắn sao?”
Mà ngay lúc hỏi về vấn đề này thì ba người đã vụt bay lên.
Vốn là cuộc đấu giữa Đoạn Trường Sinh và Phương Thốn, nhưng không ngờ người theo sau mà ra tay với Đoạn Trường Sinh chính là tam đại Thần Vương.
Lân Thần Vương lạnh giọng mà nói: “Nghiệt chủng ma đạo mà còn dám đến đây làm loạn…”
Tước Thần Vương cười sằng sặc: “Chờ ngươi lâu lắm rồi đấy, sao giờ mới đến?”
Khi Hoàng Thần Vương phóng lên cao thì vội vàng truyền âm cho Phương Thốn: “Đi mau, đi càng xa càng tốt!”
Ngay lập tức toàn bộ đã trở nên náo loạn, những người ở đây đều vô cùng hoảng loạn, tranh nhau đứng dậy.
Ngẩng đầu lên nhìn về phía không trung đột nhiên xuất hiện một trận đại chiến, thậm chí họ còn cảm thấy vô cùng kinh hoàng, ai cũng không ngờ là trận đấu cuối cùng của Đoạn Trường Sinh vốn không được mọi người trọng, trong chốc lát thì hắn đã hô mưa gọi gió mạnh như vậy, càng không ngờ hơn là tại sao ba vị Thần Vương vốn chỉ là quần chúng hóng chuyện, mà vừa nhìn thấy Đoạn Trường Sinh ra tay lại bất chấp thân phận mà nghênh địch cho Phương Thốn?
…
Mà lúc này, trong khi cục diện đang vô cùng hỗn loạn, Phương Thốn không hề nhanh chóng rời đi như lời của Hoàng Thần Vương.
Hắn chỉ cảm thấy hơi nghi ngờ mà ngẩng đầu lên.
Lúc này ở trên bầu trời, bóng hình của Đoạn Trường Sinh đã trở nên mơ hồ, ma khí vây quanh cơ thể hắn, làm cho hắn trở thành một đám mây màu đen, liên kết với những đám mây đen nặng nề trên trời, làm cho vô số sấm sét vang lên, sau đó ba vị Thần Vương không có chút nghi ngại ánh sét, cùng bắn ra từng tia thần quang, dường như muốn bay đến xé Đoạn Trường Sinh thành mấy mảnh…
“Thế mà lại dùng thủ đoạn này để dẫn động hình phạt của trời đánh vào ta sao?”
“Thú vị đấy!”
Phương Thốn yên lặng mà nhìn lên không trung, trong đầu suy nghĩ ra vô số chuyện.
Những lời lúc nãy Đoạn Trường Sinh nói không sai, mây đen đó vốn không phải là mình tạo ra, mà là hình phạt của trời, mà bản thân mình chạy trốn đến Lão Kinh Viện vì để tránh nạn, thậm chí còn mượn đám mây đen này để đánh cược với Lão Kinh Viện. Làm một trận linh đình như thế này cũng muốn mượn sức mạnh của họ để hiểu rõ về bí mật đám mây đen này, để chuẩn bị tốt cho kết hoạch “trả nợ” cuối cùng của mình.
Mà vốn dĩ thì kế hoạch của mình đã rất ổn rồi.
Những phân tích trước đây của hắn đều rất ổn, bởi vì trong Lão Kinh Viện có rất nhiều người có công đức, khí vận, vì vậy nên hình phạt của trời sẽ không giáng xuống.
Trời phạt cũng có nguyên tắc làm việc của mình, nó sẽ không vì trừng phạt mình mà liên lụy đến người khác.
Nhất là người hoặc chỗ bị liên lụy lại có rất nhiều công đức.
Nói trắng ra thì hình phạt của trời sợ ném chuột thì vỡ đồ.
Nhưng mà hôm nay Đoạn Trường Sinh muốn phá vỡ sự cân bằng này.
Ngay cả Phương Thốn thì lúc này cũng không hiểu là hắn ta đang dùng pháp môn gì, lại có thể làm cho hình phạt của trời giáng xuống, mà ở đây lại có rất nhiều người nên một khi hình phạt của trời giáng xuống thì ai cũng biết kết quả của mình sẽ như thế nào. Đương nhiên mình cũng không chạy thoát được, mà không chỉ có mình, toàn bộ Lão Kinh Viện ở dưới và những người xung quanh cũng không trốn thoát được.
Nếu như nói rộng ra thì một khi hình phạt của trời mất khống chế thì một nửa Triều Ca sẽ bị hủy diệt.
Kế này thật là độc ác…
Mà lúc này Phương Thốn lại đang nghĩ: “Những thứ đó thực sự là Đoạn Trường Sinh nhìn ra được sao?”
“Nếu như hắn nhìn ra được thật thì tại sao ba vị Thần Vương
lại không chút do dự mà ra tay?”
“Nhìn dáng vẻ ra tay của họ, thậm chí có thể nói, các nàng chính là vì điều này mà đến nên đã sớm có chuẩn bị…”
“Mà dư nghiệt ma đạo mà họ nói là cái gì?”
“Vì sao Hoàng Thần Vương vừa đi lên thì đã nói với mình mau trốn đi?”
“...”
Suy nghĩ chuyện này một lúc, Phương Thốn hiểu được: “Hơn nữa ai đã làm Hoàng Thần Vương bị thương?”
…
…
Ngay lúc Phương Thốn đang suy nghĩ mấy chuyện này, đám người xung quanh đã trở thành một mớ hỗn độn, chợt có mấy bóng người ngưng tụ khí cơ, im lặng đứng yêu tại chỗ, họ không gần Phương Thốn lắm, nhưng mấy vị trí đó vừa hay vây Phương Thốn ở trung tâm.
Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy viện chủ và sơn chủ của Quan Vân, Động U, Sâm Thiên.
Còn có mấy người xung quanh thì không biết rõ thân phận lắm, nhưng mặt người này rất lạnh lùng, chắc là cao thủ mà Thất Vương Điện nuôi.
“Phương nhị công tử, sao mọi chuyện lại như thế này?”
Không biết mấy vị viện chủ cũng không hiểu rõ chuyện gì, hay là đang giả bộ không biết. Họ không hề biết chuyện Hoàng Thần Vương truyền âm cho mình, nhưng vừa mở miệng lại vô cùng hung hăng: “Đoạn Trường Sinh của Luân Hồi Viện kia nhìn có chút bí hiểm, chắc là không liên quan đến Phương nhị công tử. Nhưng mà sát khí của đám mây đen này quá nặng, để tránh bị kẻ xấu lợi dụng thì xin Phương nhị công tử ra tay đi…”
“Xua tan nó đi!”
“...”
Lúc những lời này nói ra thì sắc mặt họ có chút nghiêm trọng, pháp lực cũng giao động.
Dường như nhìn thấy được Phương Thốn muốn chạy nên mới ra tay ép hắn ở lại.
Mà nhìn thấy tình hình bây giờ, đồng môn ở Liễu Hồ ở phía xa, cùng với tọa sư của Lão Kinh Viện cũng chậm rãi đứng dậy, dưới sự sắp xếp của mấy vị tọa sư thì Luyện Khí Sĩ tiểu bối đã nhanh chóng chạy trốn, mấy vị có tu vi cao siêu lại không hề nhúc nhích.
“Lo cái gì? Sợ ta chạy mất sao?”
Phương Thốn nghe thấy lời của họ thì không thay đổi sắc mặt, chỉ hỏi một câu.
Sắc mặt những người có mặt ở đây đều trở nên u ám, nhưng mà vẫn đứng chặn đường, không hề có ý tránh ra.
Phương Thốn cũng không thèm nhìn họ, mà ánh mắt lưới qua họ rồi nhìn về phía bên kia. Ở đó có một chiếc kiệu đang chậm rãi đi đến, từ tốc độ đi của kiệu có thể nhìn ra được người ngồi trong kiệu bình tĩnh như thế nào, thậm chí còn có ý trên tức…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo