Tiểu Thanh Liễu cười hì hì, nói:

-Ta sẽ nhét thẳng trên đầu giường lão Triều…

-Hồ nháo!

Phương Thốn cầm cái hộp nhẹ nhàng đập vào đầu hắn một cái, nói:

-Tại sao phải mạo hiểm như thế, để bọn họ tự mình tới bắt đi!

Tiểu Thanh Liễu nhận lấy cái hộp, nhét vào trong ngực, cười nói:

-Ta sợ làm trễ chuyện của công tử mà, theo ta thấy khoảng thời gian này, lão Triều kia chắc chắn biết chuyện của mình trước đây bị lộ tẩy rồi, bây giờ toàn bộ Thôn Hải Bang đều cụp đuôi lại làm người. Từ ngày gặp mặt bất ngờ với đám học sinh của thư viện Liễu Hồ, ngay cả nhà của mình ở Liễu Hồ lão Triều cũng không dám trở về, suốt ngày trốn ở trong sơn trại!

-Ngay cả các hoạt động trước đây như ăn cướp thương buôn qua đường, hay bí mật thu một khoản thuế nhỏ đều ngừng rồi. Thà rằng mình cầm tiền đi mời huynh đệ bên trong trại nhậu nhẹt cũng không đi cướp nữa, bây giờ dân chúng thành Liễu Hồ đang đồn ầm lên rồi kìa, còn tưởng là đám hung ác kia hối cải, muốn quay lại làm người…

-…

-Lão Triều không ngốc, chuyện trên núi gặp yêu ma, hắn cũng để ở trong mắt!

Phương Thốn nghe Tiểu Thanh Liễu nói vậy, cũng không cảm thấy có cái gì ngoài ý muốn, chỉ là nhẹ nhàng cười nói:

-Bây giờ thành thủ và thư viện chỉ muốn tìm lại nhân đan, mà lão Triều thì rất cảnh giác, biết những chuyện này mình không dễ dây vào, cho nên tình nguyện làm ổ ở trong trại, cũng không muốn bị người ta bắt được thóp của mình, hắn làm như vậy ngược lại rất thông minh. Chỉ tiếc là chuyện này ngay từ khi bắt đầu đã không phải là chuyện mà hắn có thể định đoạt…

-Gặp mồi béo lại không cho cắn, chuyện này cũng quá làm khó cá rồi…

-…

-Công tử nói chuyện rất có đạo lý…

Tiểu Thanh Liễu tỏ vẻ giống như đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó, sau đó chân thành khen:

-Bây giờ ta lập tức đi làm!

-Đợi chút…

Phương Thốn gọi hắn lại, cười nói:

-Chuyện gì cũng phải nghĩ đến nếu như trước tiên, ngươi biết nếu xảy ra chuyện thì nên làm sao rồi chứ?

Tiểu Thanh Liễu nở nụ cười, nói:

-Ta hiểu, bút phế phẩm!

Vừa nói hắn vừa chạy đi ra ngoài.

Mồ hôi lạnh trên trán của Phương Thốn chảy xuống, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ.

-Ngươi nói 'được được' mà giống như đang chửi thề vậy…

Tin tức Phương gia muốn vận chuyển châu báu truyền ra ngoài, nhóm thổ phỉ thành Liễu Hồ nhịn đã lâu, nghe được tin tức này muốn nhịn cũng không nhịn được.

Danh tiếng của đại đương gia Thôn Hải Bang đúng là rất uy lực, chỉ ngồi đó ở cũng khiến người ta cảm thấy uy nghiêm.

Nhưng hết lần này tới lần khác, chính là ở dưới tình huống có nghiêm lệnh này, từ trên xuống dưới Thôn Hải Bang, cho dù là những người ở dưới chướng Thôn Hải Bang hay là những người bình thường hay theo chân Thôn Hải Bang kiếm cơm, đều bị chọc cho ngứa ngáy.

Rõ ràng ngoài miệng mọi người nói là đại đương gia phân phó, nhưng tay kia, chân kia, miệng kia, đao kia, lại giống như đã có chủ ý của riêng mình…

-Đã nghe nói chưa, gần đây Phương gia đang muốn chuyển về một xe châu báu ít nhất phải mấy vạn lượng bạc…

-Đã sớm nghe nói, nhưng có thể động vào hàng của Phương gia sao?

-Ha ha, hiện tại Phương gia cũng không phải là Phương gia trước kia. Cho dù động đến chuyện buôn bán làm ăn lớn của nhà bọn họ, tuy có người âm thầm giúp đỡ, nhưng thịt mỡ bọn họ đưa đến miệng chẳng lẽ lại không đi lên cắn một miếng sao? Chuyến tiêu này quả thực chính là tự mình đưa tới cửa. Nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cướp chuyến tiêu này chả nhằm nhò gì đối với Phương gia, cho dù có người âm thầm che chở cho Phương gia, nhưng ta nghĩ bọn họ cũng sẽ không bởi vì mấy vạn lượng bạc mà khiến cho dư luận xôn xao, còn đối với chúng ta vừa vặn có thể mượn chuyện cướp chuyến tiêu này để thăm dò tình hình bên trong Phương gia?

-Thế nhưng, đại đương gia bên kia đã nói là khoảng thời gian này không đi săn…

-Chỉ nói là không cho chúng ta hành động quá ồn ào quá lộ liễu, đừng cùng với lũ tạp chủng kia tính toán mà thôi. Nếu như đại đương gia thật sự rửa tay gác kiếm, chỉ riêng bên trong trại thành Nam đã có mấy trăm nhân khẩu, nếu không kiếm sống thì chúng ta uống gió tây bắc để sống hả?

-Đúng thế, gần đây ăn cơm đồ ăn cũng đã ít đi, trước kia bốn món, bây giờ còn có hai món…

-Nhưng mệnh lệnh của đại đương gia, cũng không phải chỉ để đùa giỡn…

-Ha ha, hiện tại trong thành cũng không chỉ có Thôn Hải Bang chúng ta, bao nhiêu người đi ra đi vào, chúng ta không động vào xe hàng này của Phương gia, ngươi có thể bảo đảm người khác cũng sẽ không động vào không? Cho dù người ta động vào thật, thì ít nhiều gì chuyện này cũng sẽ rơi trên đầu của Thôn Hải Bang chúng ta. Không chừng khối thịt mỡ lớn này bị người khác ăn nhưng lại đổ cho chúng ta, có khi bọn họ còn ở trong bóng tối cười thầm Thôn Hải Bang chúng ta chỉ là có một đám gà con sợ trứng, đáng đời đó…

-Sự thật chính là như thế…

-Đừng nói cái gì mà để ý hay không để ý. Ngươi có biết không, nhị công tử Phương gia rất phách lối, hắn nói là không ai dám động đến hàng của nhà hắn…

-Thật sao?

-Không những nói như thế, hắn còn công khai cười đại đương gia chúng ta là rùa đen rụt đầu…

-Thật sao?

-Không những cười đại đương gia của chúng ta là rùa đen rụt đầu, còn nói sau này hắn sẽ nhổ tận gốc Thôn Hải Bang chúng ta…

-Chó má, khinh người quá đáng…

-Trước đó không lâu, chúng ta bị ăn một quả đắng Thập Nhị Liên Hoàn Ổ nhà họ Phương ban tặng, thù này không báo, chờ đến khi nào nữa?

-Đại đương gia…

-Chúng ta thay sơn trại kiếm tiền, đại đương gia có thể trở mặt không quen biết ư?

-Vậy… xử hắn?

-Nhất định phải xử lý hắn!

-…

-…

Tin tức càng truyền càng rộng, càng động lòng người, rốt cục vẫn là gây ra một phen biến hóa, mỗi người đều hạ quyết tâm ở tring lòng.

Vô số móc, lặng yên móc ở bên ngoài, trải rộng ở khắp các ngõ to nhỏ thành Liễu Hồ.

Bầu trời thành Liễu Hồ u ám mấy ngày, trống rỗng cộng thêm mấy phần quỷ quyệt…

-Thành Liễu Hồ lại sắp có náo nhiệt rồi…

 

0.12921 sec| 2407.039 kb