Mà trong thư phòng, sau khi bố trí xong tất cả Phương Thốn than khẽ một cái, vẫy vẫy tay nói:

-Lấy tới đây!

Ở một bên cạnh bàn nhỏ, hồ nữ Tiểu Thanh Linh đang ngồi ở trên băng ghế nhỏ thành thật bóc hạt dưa, sau khi nghe thấy lệnh của Phương Thốn nàng liền bưng đĩa hạt dưa vừa mới bóc vỏ dưa đến trước mặt Phương Thốn, hai con mắt vô cùng đáng thương nhìn Phương Thốn, nâng đĩa hạt dưa lên đỉnh đầu, để cho Phương Thốn thuận tiện bốc ăn.

Phương Thốn bốc mấy hạt, bỏ vào trong miệng, nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, nhẹ giọng cười nói

-Vẫn là ăn một miếng ngon hơn!

Bầu trời ở thành Liễu Hồ u ám từ lâu, mưa phùn bay lất phất, con đường lầy lội.

Nhìn hai bên đường núi xanh ngắt, sáng sớm đã có rất nhiều hảo hán ẩn nấp, ánh mắt của tên trộm mở to nhìn chằm chằm vào con đường trống không, thậm chí có không ít người tối hôm qua đã tới đây rồi, ở đây quan sát cả một đêm, lý do người ta bỏ chỗ nằm ấm áp bên vợ ra đây chịu rét cũng đơn giản lắm, nghe nói xe vận chuyển hàng của nhà họ Phương sắp đến rồi…

Cũng không biết là ai nói, nhưng tin tức này vừa truyền ra, mọi người đều tin cả.

Vì thế, bọn họ trợn trừng hai mắt mà nhìn, không bỏ qua bất cứ ai đi trên đường, thậm chí một con cóc cũng không tha…

Giữa trưa, một chiếc xe cắm cờ của tiêu cục Uy Vũ chầm chậm đi tới trên con đường mòn.

Là một người sành sỏi trong nghề này, những tinh anh trong ngành ở thành Liễu Hồ nhìn thoáng qua là phát hiện ra xe vận chuyển lần này có vấn đề, rõ ràng là chỉ có một chiếc xe vận chuyển nhưng lại được trang bị tới hơn ba mươi người bảo tiêu. Trong số đó còn có cả một lão tiêu sư có tiếng, nổi danh là Phong lão gia tử dùng kim hoàn đại đao trấn áp thế cục, thông qua một phương thức đáng tin cậy có thể suy ra lợi nhuận của hàng hóa trong chiếc xe vận chuyển đó cao như thế nào.

Cho nên rất nhanh chuyến xe vận chuyển này đã gặp phải một đống lửa.

Một hàng gỗ vụn và cỏ khô được rải trên đường bốc cháy dữ dội, khói đen bốc lên nghi ngút.

Trong rừng hai bên sườn núi, những tên côn đồ bịt mặt mang theo đao cung và cuốc xông tới, có hàng trăm người đồng loạt xông ra, vây xe vận chuyển vào giữa, tên cầm đầu hét lớn:

-Các vị đại gia, mấy ngày rồi trong nhà chúng ta không mở nắp nồi, hôm nay gặp được ngươi ở đây là có duyên, ngươi nói xem ngươi cho chúng ta mượn ít tiền mua đồ ăn hay là trực tiếp vào nồi cho chúng ta lấp đầy bụng?

Giọng của Phong lão gia tử thủ lĩnh trầm xuống:

-Chư vị giang hồ bằng hữu, lão phu chính là Phong Chấn Giang của quận Thanh Giang, đã từng gặp mặt Triều đại đương gia của thành Liễu Hồ này một lần, không biết vị đương gia nào đang tọa trấn, mời ra đây nói chuyện với lão phu được không?

-Nói cái đầu mẹ ngươi, các huynh đệ, chém bọn chúng…

Bọn côn đồ xung quanh chửi lớn một tiếng, hét to lao lên.

Trong lòng lão tiêu sư không khỏi chìm xuống, sợ nhất là gặp phải loại cướp này, phàm là người có mặt mũi thì mọi người đều có thể nói chuyện tình cảm, đàm phán một hồi, có thể không động đao sẽ không động đao, chỉ riêng đám người xuất thân lưu dân này, chỉ nhận tiền không nhận người, đừng nói nhà mình chỉ có chút máu mặt trên giang hồ, cho dù là hoàng đế đến đây, bọn họ cũng dám vác đao xông lên tiếp đón…

-Bảo vệ xe vận chuyển!

Lão tiêu sư hét lớn một tiếng, rút kim hoàn đại đao ra, một trận đại chiến cứ vậy mà diễn ra.

Tiêu cục Uy Vũ không ngờ lại gặp phải đám người ngang ngược thế này, xông lên là cướp, mà đám côn đồ lưu dân này vừa thấy nhiều người bọn họ lao tới liền nhanh chân bỏ chạy, hoặc là giao hàng giữ mạng, rất ít khi đánh trực diện như vậy với tiêu cục, song phương không có tiếng nói chung chỉ có thể động đao mà thôi, không bao lâu sau đã giết đến máu chảy đầy đất, hai bên đều có không ít người ngã xuống.

Thấy tiêu cục Uy Vũ rất mạnh, đám côn đồ này liền cảm thấy hơi nhụt chí, ngược lại xung quanh ngày càng nhiều người bị giết, mấy hảo hán cũng theo dõi tiêu cục Uy Vũ trên đường dần nhiều lên, dũng khí càng lớn, giết ngày càng hăng.

Hiển nhiên xe vận chuyển lần này có hi vọng cướp được, lại thình lình vang lên một giọng nói xen vào:

-Các ngươi rút nhanh đi…

Giọng nói này rất nhỏ, nhưng bởi vì là giọng nói của phụ nữ, còn là giọng nói phụ nữ rất êm tai. Đám cướp không khỏi nhìn lại thì thấy trên đường lớn, không biết khi nào xuất hiện một tiểu cô nương ngại ngùng, dáng người mảnh mai, dường như một trận gió là có thể thổi bay nàng.

-Ôi chao tiểu nương tử, lúc nãy ngươi nói gì thế?

Kẻ cầm đầu đám côn đồ nhìn thấy thì hai mắt sáng ngời, quát lớn.

Tiểu cô nương kia vốn đã ngượng ngùng như sắp bỏ chạy đến nơi rồi, nhưng vẫn mạnh dạn nói:

-Không được… không được phép cướp của nhà họ Phương!

-Ái chà…

Kẻ cầm đầu nghe thế, không khỏi phá lên cười:

-Tiểu nha đầu cũng dám đến quản chuyện của bọn này, vậy cướp nàng về đi…

Bọn côn đồ xung quanh đã sớm không kiềm chế nổi nữa rồi, đều kêu to xông lên:

-Cướp nàng về sinh con…

-Tiểu nương tử, ngươi xem đao của ta có sáng không?

-…

Đao, thương, mâu, cuốc, liềm, cùng nhau chào đón tiểu cô nương kia.

Nhìn thì có vẻ tiểu cô nương có thể bị một cơn gió thổi bay kia bị đao thương dọa sợ sắp ngã xuống đất, không ngờ rằng khi nãy nói chuyện nàng còn rất nhút nhát, bây giờ hình như có chút tức giận, lá gan rất lớn, bàn tay mảnh khảnh với ra phía sau tìm kiếm, chỉ thấy trên tay nàng đã cầm sẵn hai cái chùy đồng lớn hình đầu hổ nặng ít nhất vài trăm cân, hai tay trái phải mỗi bên một cái.

Sau đó, nhìn những tên côn đồ đang lao tới, cánh tay mảnh khảnh của nàng vung lên, ngại ngùng đánh ra…

Ầm ầm…

Mặt đất chấn động một hồi, liền thấy một đám côn đồ kia bay lên không trung.

Có kẻ bị đánh cho đầu rơi máu chảy, có kẻ gãy xương đứt gân, đủ loại binh khí bay lên không trung, vô cùng đẹp đẽ…

-Luyện khí sĩ, vậy mà người tới lại là luyện khí sĩ…

Cảnh tượng này thực sự khiến đám côn đồ hoảng sợ, nghẹn họng trân trối đứng nhìn, la hét rồi bỏ chạy tán loạn.

 

0.17360 sec| 2409.547 kb