Hạc Chân Chương nghe vậy, miệng khẽ nhếch lên, sau đó không cách nào khác mà nhắm mắt lại.
Sự khác biệt giữa người với người thật sự quá ghê gớm rồi…
Bản thân Phương Thốn cũng có ít nhiều sự ngoài ý muốn, sau đó cúi lạy một cái, nói:
-Làm phiền tiên sinh rồi…
Khúc lão tiên sinh im lặng, phất phất tay, ý bảo Phương Thốn không cần phải nhiều lời, chỉ hỏi:
-Khi nào luyện?
Phương Thốn suy nghĩ một chút, nói:
-Vào mấy ngày này luôn!
-Ồ…
Khúc lão tiên sinh đồng ý, rất nhanh sau đó đã nao nao, dường như nghĩ ra cái gì đó, có chút khó xử.
Phương Thốn vội vàng hỏi:
-Lão tiên sinh có gì khó nói sao?
Khúc lão tiên sinh vội vàng xua tay, nói:
-Không có không có…
Nói xong thì vẻ mặt chợt u sầu, càng lúc càng nặng nề….
Hạc Chân Chương và Phương Thốn nhìn ra có gì đó không đúng thì kinh ngạc rồi tiếp tục chờ, nhưng Khúc lão tiên sinh vẫn như cũ không chịu nói ra, cuối cùng tại thời điểm đó, có một tiểu cô nương ở trong phòng không nhịn được, nhẹ nhàng vén tấm mành lên, khuôn mặt ửng hồng, chậm rãi đi tới trước mặt Phương Thốn, thoạt nhìn bước chân dường như có chút chột dạ, chậm rãi hành lễ với Phương Thốn, trên mặt đều ửng đỏ, nhỏ giọng nói:
-Phương… Phương nhị công tử!
Tiểu cô nương xúc động, cố nén lại rồi trốn về phía nhà tranh, đè nén nhịp tim đang điên cuồng đập, lí nhí nhỏ giọng như con muỗi, nói:
-Phương… nhị công tử….. ông nội luyện đan…. cảm kích… vô cùng. Chỉ là… chỉ là luyện mẻ bảo đan này, cần…. cần rất nhiều thảo dược quý hiếm tốt nhất, sợ là…. sợ là bên trong thành Liễu Hồ cũng không thể mua được, trong khoảng thời gian ngắn, dự… dự là không xong…
Chính là một lời vô cùng đơn giản này, từ trong miệng nàng ấy nói ra, nhưng mà đầu rất nhanh chạm đến ngực rồi.
-Ồ…
Tuy rằng nàng ấy nói có vẻ khá mơ hồ, nhưng Phương Thốn và Hạc Chân Chương vừa nghe lại hiểu được.
Tiểu cô nương ngượng ngùng nói thẳng, Khúc lão tiên sinh lại ngại ngùng nói ra. Thật ra thì chuyện rất đơn giản, dược liệu có thể dùng để luyện bảo đan, không có thứ nào là khó tìm ở thế gian, nếu như ở trong thành khó có thể tìm mua, thì chủ yếu là thứ đó càng quý hiếm, tuỳ tiện một hồi, động một tí là giá cả lên mấy vạn, thậm chí có những thứ cần dùng đến long thạch để mua, nhìn bộ dáng hiện giờ của Khúc lão tiên sinh, làm sao có thể ứng tiền để mua chứ?
-Ha ha, muội muội không cần phải lo lắng, nếu như ở thành Liễu Hồ không đủ thì có thể đến quận Thanh Giang để mua!
Phương Thốn vội vàng nở nụ cười, nói:
-Có thể mời được Khúc lão gia tử luyện đan, đã là rất may rồi, như thế nào lại còn nhờ lão gia tử làm chân sai vặt chạy mua thuốc, thảo dược linh dược nào cần để luyện bảo đan, chỉ cần nói ra là được. Ta tự sai người của ta đi quận Thanh Giang mua rồi vận chuyển về đây…
Nghe những lời này, tâm trạng Hạc Chân Chương đột nhiên hoảng hốt.
Hắn ta bất động không biết sắc nhìn xung quanh, trong lòng có chút cân nhắc, sau đó nhẹ nhàng bước lên phía trước đẩy đẩy Phương Thốn, nhỏ giọng nói:
-Phương nhị công tử, dù sao thì nơi này cũng là dạ phường, lúc này nói những chuyện như vậy, vẫn là phải trốn tránh mấy người bên cạnh một chút, để ngừa tai vách mạch rừng.
Ngay cả Khúc lão tiên sinh cũng thấp giọng nói:
-Hay là Phương nhị công tử vẫn nên theo ta vào trong nhà nói chuyện đi.
Phương Thốn nghe vậy thì nở nụ cười, phủi phủi tay, nói:
-Chẳng qua là mua sáu bảy vị bảo dược, nhiều nhất cũng chỉ là hơn mười vạn lượng bạc thôi, có đáng cái gì đâu? Bên nhà ta lúc trước thường xuyên đi vào nam ra bắc vận chuyển mấy món bảo dược quý giá, còn không có ai lớn gan như vậy mà đụng chạm vào nhà ta, hơn nữa, đại lộ triều thiên, các vị đi một bên, đến lúc đó ta sẽ lặng lẽ sắp xếp tiêu cục đi hộ tống, ai có thể tìm được?
-Hả…
Hạc Chân Chương cảm thấy lo lắng, lặng lẽ nhìn xung quanh, liền nhìn thấy mấy cái tai đã dựng đứng lên rồi, không biết bao nhiêu người cố tình, lặng lẽ đến gần lại đây. Hắn có lòng muốn khuyên Phương Thốn Phương gia hiện giờ sao có thể so được với lúc trước, nhưng lời này nói ra lại nghe không lọt tai.
Mà vị Khúc lão tiên sinh kia cũng nhíu mày, trực tiếp đi về phía nhà tranh, nói:
-Vào rồi nói!
-Làm gì phải cẩn thận như vậy, chỉ là mấy cây thuốc mà thôi.
Phương Thốn đành phải đồng ý, dường như có chút bất đắc dĩ quay đầu nhìn các hướng xung quanh.
Mấy người ở xung quanh tới tới lui lui đều là vểnh tai để nghe ngóng, chợ quỷ có vẻ có chút im lặng, vào lúc này lại nổi lên một trận náo nhiệt ầm ầm, không hề có một một ánh mắt nào nhìn trộm về phía Phương Thốn, hoặc là lựa, hoặc là bán, giống như mỗi người đều bận rộn với chuyện của bản thân.
…
…
Phương Thốn giống như là chưa phát hiện ra có chuyện gì đó không đúng, cùng với Khúc lão tiên sinh đặt phương pháp luyện đan, lại dạo hai vòng ở chợ quỷ dạ phường này, giống như là gần đây tâm tình rất tốt, mua không ít các đồ vật cổ quái hiếm lạ. Không giống như chọn mấy thứ để dùng mà là chọn mấy thứ đắt tiền, mỗi lần đi theo hắn đến chợ quỷ này, trong lòng Hạc Chân Chương khó chịu không thôi, người này tiêu bạc của bản thân có phải là không có chút đau lòng?
Mà ta thì rất đau lòng!
Ngươi mua đan mua phi hoàn cái gì cũng được, chứ mấy con côn trùng lộn xộn lung tung này ngươi mua nó làm gì?
Nghe nói Phương nhị công tử ngoài thư kinh ra, tất cả thiên phú đều cực kỳ cao, lục kinh giai tác coi như là bổn mạng kinh, vậy chọn cái gì không tốt mà trong mắt như thế nào lại chọn mấy người tu hành có quan hệ với tà môn ma đạo?
… Nói tới đây, một miệng cũng không thể không nhắc tới, thư kinh của ta học rất tốt, ha ha!
-Phương nhị công tử, đừng trách ta nhiều chuyện…
Mãi cho đến khi Phương Thốn đi dạo thoải mái, ôm mấy thứ đồ vật ngồi bên vệ đường, Hạc Chân Chương ngầm thoải mái xong rồi đành thấp giọng khuyên bảo:
-Ngươi muốn tìm Khúc lão tiên sinh luyện đan, thực ra là không có gì, nhưng tốt nhất là trì trệ thêm vài ngày nữa rồi nói, tốt nhất là cũng không uổng công một chuyến…
-Như thế nào?
Phương Thốn nhìn hắn ta rồi cười:
-Bảo dược ta tự mua, có gì là không thể?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo