-Ai dám bắt nạt cháu gái của ta….

-…ai nha, thì ra là Phương nhị công tử.

Phương Thốn nhìn thấy ấm nước đang đun sôi phì phèo bốc khói, vẻ mặt cũng bất đắc dĩ, sau đó thì nghe được bên trong nhà tranh có tiếng xì xào ầm ĩ, Khúc lão tiên sinh vơ lấy viên đan cầm trong tay rồi nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài. Sau đó ông ta vừa nhìn thấy chính mình, khuôn mặt đầy vẻ tức giận ngay lập tức không còn nữa, trên mặt xuất hiện nụ cười, vứt đan lô ở trong tay sang một bên, cười cười chắp tay tiến lên nghênh đón.

-Bái kiến Khúc lão tiên sinh…

Phương Thốn nhảy xuống xe ngựa, Tiểu Thanh Liễu liền đưa hai cái bình và một cái hộp tới.

Lão già nhíu mày, nói:

-Đến là được rồi, còn học theo mấy người tầm thường, mang mấy thứ không ra gì đến.

Phương Thốn xách xách thứ gì đó ở trong tay, cười nói:

-Hai cái bình này là Ngọc Lộ Nhưỡng, múc nước từ chiếc giếng cổ kia ra ủ, ủ hơn ba trăm năm rồi, là loại chưa từng khui. Còn cái hộp này, bên trong là chè xuân Mao Tiêm được mỹ nhân hái lấy mang ra trước khi trời mưa ở trên Vân Vụ Sơn…

-Cái gì?

Ở xung quanh có rất nhiều người lui tới, nghe được mấy lời này, hai mắt dường như phát sáng lên.

Trong lòng Hạc Chân Chương cũng nhảy dựng một phen:

-Thật hả, thật sự không tiếc…

Trong ánh mắt của mọi người, Khúc lão tiên sinh nhanh chóng đổi thành bộ dạng không hề quan tâm, nói:

-Đem vào đây, ngồi xuống nói chuyện!

-Ha ha, không cần đâu, vãn bối là tới hỏi chuyện một chút, nếu như không thích hợp, thì đi đến nơi khác!

Phương Thốn đặt trà và rượu lên cái bàn gỗ nhỏ ở trước phòng, hành lễ cúi chào Khúc lão tiên sinh rồi nói:

-Trong nhà vãn bối, lão gia tử đang đón đại thọ, làm con cháu thì dù thế nào cũng phải tỏ hiếu tâm một chút, chính là lão gia tử nhà ta đã gặp nhiều loại dị bảo quý hiếm, rượu ngon tiên trà, bình thường thì cái gì cũng chẳng để mắt đến, cho nên hôm nay ta đến hỏi thăm Khúc lão tiên sinh, là cũng muốn xin chỉ bảo một chút, ta hy vọng Khúc lão tiên sinh có thể phát huy tài năng, thu thập một ít bảo dược, luyện cho lão gia tử nhà ta một viên bảo đan kéo dài tuổi thọ, không biết ý của tiên sinh như thế nào?"

-Bảo đan?

Những người xung quanh vốn bị thu hút, ngay lúc này có không ít cái lỗ tai đang dựng ngược lên.

-Luyện bảo đan?

Mà Khúc lão tiên sinh nghe thấy vậy, cũng không thể tránh khỏi việc sững sờ, bảo đan và linh đan, tuy rằng chỉ khác nhau có một chữ, nhưng so giữa dược tính, giá trị và độ khó thì hoàn toàn không thể so sánh với nhau, một đan sư tầm thường có thể luyện vô số linh đan, nhưng bảo đan lại nhất định không dám luyện, thậm chí nói cơ bản thôi là không biết, nhưng mà Khúc lão tiên sinh lại không hề có những sự do dự đó, chỉ là ngạc nhiên nói:

-Lão gia của Phương gia, hẳn là luyện khí sĩ phải không?

Đan phẩm của thế gian, đã có bốn cấp bậc: linh, bảo, thần, tiên. Đan phẩm không giống nhau, thì dược tính đương nhiên cũng sẽ không giống nhau.

Luyện khí sĩ tu thành Bảo Thân, thân thể cường tráng mới có thể tiếp nhận được dược lực mạnh mẽ của bảo đan. Dùng bảo đan hay thậm chí là thần đan, nếu là thân thể tầm thường, ăn xong bảo đan hay thần đan, thật sự là có khả năng bị dược tính trực tiếp phá tan thân thể mà chết. Dưới những tình huống bình thường, người phàm ăn đan dược, nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng những viên linh đan đang ở trong giai đoạn luyện khí sĩ, mà cái này, không chỉ là không bổ mà ngược lại còn làm hại thân thể.

Nhưng mà nếu đã muốn dùng bảo đan, vậy chỉ sợ rằng vừa nuốt vào đã chết, so với thuốc độc càng lợi hại hơn…

Đừng nói là người phàm, ngay cả những luyện khí sĩ chưa tu luyện thành công Bảo Thân, khi ăn xong bảo đan, sợ là không may gặp thống khổ…

Mà gặp phải mấy sự nghi hoặc của Khúc lão tiên sinh, Phương Thốn cũng chỉ cười cười, rồi phất phất tay áo, nói:

-Lão gia nhà ta tuy không phải là người tu hành, nhưng nói về chi phí ăn mặc, lúc nào có thể kém hơn so với người luyện khí sĩ, nếu luyện đan cho lão nhân gia nhà ta, dù thế nào cũng phải luyện được loại tốt nhất, về phần dược tính, thật sự thì có không ít phương pháp làm dịu lại, hoặc là ngâm rượu để uống, hoặc là dưỡng ở trong phòng xông hương, như vậy cũng có thể kéo dài tuổi thọ!

-Đem bảo đan đi ngâm rượu xông hương, đây… đây thật đúng là bại gia tử…!

Hạc Chân Chương ở bên cạnh nghe như vậy thì đực mặt ra, ánh mắt hiện ra vẻ kỳ quái liếc nhìn Phương Thốn một cái.

Dược tính trong bảo đan mặc dù tốt, nhưng nếu dùng mấy loại phương pháp này, tự nhiên cũng có thể làm dịu đến trình độ đủ để cho người phàm có thể dùng, trọng điểm của đan dược nằm ở việc khoá trụ dược tính, mà Phương nhị công tử phải lật ngược đạo lý này mới được, việc này so với bại gia tử thì càng hơn sao?

Bất luận là ngâm rượu hay là xông hơi, đều là đem dược tính tản ra chín phần chín, chỉ có thể lấy một…

Khúc lão tiên sinh vừa nghĩ ngợi, lại có chút lo lắng liếc mắt nhìn một cái.

Đan sư trên thế gian, luyện đan cho người nào đó, dựa vào cái khác xử lý như thế nào, nhưng cũng có một số người, đem đan dược biến thành tác phẩm của bản thân, mà vị Khúc lão gia tử này, tính tình lại ngạo mạn nhất, sợ là sẽ không bằng lòng để người khác cầm viên đan của ông ta đi lãng phí như vậy…

Chỉ dựa vào lão gia tử xấu tính này, việc này sợ là khó thành!

-Thì ra là như vậy…

Nhưng ngoài dự đoán của Hạc Chân Chương, Khúc lão tiên sinh nghe xong mấy lời của Phương Thốn thì ngược lại lại khẽ nhíu mày, nói:

-Nếu đổi là người khác, thì ta đã sớm đánh hắn rồi đá ra ngoài, nhưng bảo đan này, nếu là luyện cho phụ thân của tiên sư Phương Xích, nhưng lại không giống với người khác, công tử cũng không cần thiết phải lãng phí như vậy, sau khi bảo đan luyện thành, thì ta sẽ truyền cho công tử vài đường pháp môn, làm dịu đi dược tính, để cho người phàm cũng có thể sử dụng được đan này…

 

0.14122 sec| 2407.859 kb