Có rất nhiều giang hồ tà tu bảo bọn họ luyện nhân đan thì bọn họ không chịu.

Một là không muốn gánh tiếng xấu, hai là không dám gánh chịu hậu quả.

Nhưng bảo bọn họ ăn nhân đan thì bọn họ lại không có chút áp lực nào, dù sao cũng không phải do chính mình luyện ra…

Vì ôm loại suy nghĩ này, bây giờ đã có nhân đan hiện thế ở thành Liễu Hồ, vậy thì làm sao cũng phải đến thử vận may mới được!

Giống như trước kia, những người giang hồ xuất hiện như thế thì Thôn Hải Bang sẽ ra mặt trục xuất bọn họ ra ngoài.

Dù không muốn đi cũng chỉ có một con đường hoặc là chết hoặc là gia nhập Thôn Hải Bang, làm việc cho bọn họ.

Nhưng hôm nay, từ khi Linh Tú giáo viên luyện nhân đan xảy ra chuyện mà viên nhân đan kia lại biến mất một cách quỷ đị thì Thôn Hải Bang trở nên an phận hơn, gần như đóng cửa không ra. Việc này khiến cho những tà tu yêu nhân chờ đợi ở nơi khác có cơ hội, thành Liễu Hồ có một lỗ hổng, thư viện và thành thủ thì muốn quản, nhưng họ đều dồn sức đi tìm nhân đan, sao có sức đi quản nữa.

Thậm chí có người bắt đầu suy đoán: "Không phải là có người cố ý thả ra tin tức dẫn những người giang hồ này đến đây, chờ thư viện và thành thủ nổi lên xung đột với bọn họ, dẫn đến đại loạn. Sau đó người kia có thể thừa cơ mang theo nhân đan thoát khỏi thành Liễu Hồ đấy chứ?"

Đương nhiên tình thế phát triển càng ngày càng nghiêm trọng, dù Thôn Hải Bang nhẫn nhịn hơn nữa cũng không thể tránh khỏi có xung đột với những giang hồ nhân sĩ này, trước sau đã đấu mấy lần. Mà bởi vì như thế, thành thủ một phương thầm trách Thôn Hải Bang trốn tránh, không chịu ra sức chống lại những giang hồ tán tu này. Mà những giang hồ tán tu này lại cảm thấy sức uy hiếp của Thôn Hải Bang cực lớn nên âm thầm liên thủ đối kháng…

Lúc này, Thôn Hải Bang lại thành cục diện bị khinh bỉ hai đầu.

May mà lúc này lão Triều vẫn nhịn được, vùi mình trong Hắc Thủy Trại không xuất hiện mới không xảy ra xung đột gì lớn.

Nhưng mặt ngoài càng bình tĩnh thì bên dưới càng có mạch nước ngầm mãnh liệt và sát cơ.

Cho dù là thành thủ một phương hay là thư viện một phương, thôn Hải Bang hay là tán tu ngoại lai giang hồ đều như thế.

Trong lòng xuất hiện một luồng sát khí đã kìm nén ngày càng khó chịu.

Học sinh ngoan của thư viện là Phương Nhị ngồi dưới đài lẳng lặng nhìn vở kịch này, rốt cuộc để tay xuống khỏi quyển sách.

-Lão Hạc, gần đây không thể nào gặp ngươi, đang bận gì thế?

Thấy hôm nay Hạc Chân Chương trở về thư viện, Phương Thốn cũng vô cùng nhiệt tình đi lên chào hỏi hắn.

-Ôi, đừng nói nữa…

Hạc Chân Chương tỏ vẻ đau khổ:

-Trước đó không lâu Nam Sơn Minh chúng ta cứu được một nhóm nữ tử suýt bị buôn bán khỏi tay Thôn Hải Bang, cẩn thận hỏi một chút lại đều là người đáng thương bơ vơ không nơi nương tựa, cũng không thể ném ở đó tùy ý tự sinh tự diệt, cho nên phải sắp xếp một phen. Thiên Tướng giao việc này cho ta, ta cũng đau đầu, mười nữ tử được nuôi trong nhà ta, vậy cũng không hay lắm đúng không. Vì thế ta chạy ngược chạy xuôi mấy ngày, mới rốt cuộc sắp xếp cách nàng ở trong thư viện Linh Điền, giúp đỡ chăm sóc…

-Đây cũng là dạy bảo, lại là điều giáo khiến ta mệt mỏi.

Phương Thốn lại không ngờ Hạc Chân Chương không tham gia chuyện điều tra lão Triều mà sắp xếp những nữ tử kia. Nhưng nghe thấy hắn phàn nàn mà lại cảm thấy trên mặt hắn mang theo nụ cười vui vẻ, rốt cuộc vì sao vui như thế?

-Hiếm khi gặp ngươi một lần, ta cũng không khách khí với ngươi, sau khi tan học thì theo ta đến dạ phường một lần không?

Phương Thốn cười tủm tỉm nhìn hắn, còn trừng mắt nói:

-Sau khi xong, ngươi hiểu chứ…

-Ta hiểu!

Nụ cười của Hạc Chân Chương hơi đắng chát:

-Xong ngươi lại ném ta trên đường cái…

-Sẽ không…

Phương Thốn nhấc tay cam đoan:

-Lần này chắc chắn ta sẽ không ném ngươi trên đường cái…

Hạc Chân Chương do dự một hồi, nhìn gương mặt tuấn tú của Phương Thốn, hạ quyết tâm:

-Vậy ta tin ngươi một lần!

-Lần này ngươi đi dạ phường là muốn mua cái gì?

Hạc Chân Chương ngồi trong xe ngựa của Phương Thốn, hơi tò mò mà hỏi.

-Lão gia nhà ta sắp tới mừng thọ, ta làm nhi tử cũng nên hiếu kính một chút…

Phương Thốn mệt mỏi trả lời, giống như là vô cùng bình tĩnh.

-Thì ra là mừng thọ Phương lão gia…

Hạc Chân Chương nghe thấy thì khẽ gật đầu, mừng thọ Phương lão gia tử và phu nhân Phương gia ở thành Liễu Hồ, nếu khi xưa thì đây chính là việc lớn của thành Liễu Hồ. Bất kể là giáo viên thư viện hay là luyện khí sĩ của thành Liễu Hồ, ai mà không vót đến nhọn cả đầu muốn đi qua đưa thọ lễ chứ. Nhưng mà Phương gia cẩn tuân tiên sư dạy bảo, hàng năm đều đóng cửa chúc thọ, không cho những người này cơ hội…

Sau đó mọi người cũng bớt đi tâm tư, bây giờ có lẽ dù mở cửa ra cũng chưa chắc có người tới cửa.

Hắn lo lắng nhắc đến chuyện đó sẽ chọc cho Phương Thốn không vui nên chuyển chủ đề, nói với Phương Thốn:

-Gần đây ở thành Liểu Hồ có rất nhiều người không đứng đắn, rất loạn, Phương công tử phải cẩn thận, không cần thiết thì đừng để mắc lừa!

Chỉ chốc lát đã tới nhà tranh trong dạ phường, chỉ thấy cháu gái của Khúc lão tiên sinh đang chống cằm ngồi trên ghế con ở cổng. Một tay nàng ta cầm quạt hương bồ, đang ở đó quạt lửa đun nước chuẩn bị pha trà.

Phương Thốn vén rèm lên, cười nói:

-Khúc gia muội muội, đã lâu không gặp…

Tiểu cô nương đun nước đột nhiên ngẩng đầu lên, trừng to mắt nhìn về phía Phương Thốn, gương mặt bắt đầu đỏ ửng.

Phương Thốn cười nâng lên hộp gỗ hương, nói:

-Lần trước ta nghe muội nói thích son phấn của Ngọc Phấn Trai…

Nói còn chưa xong thì chỉ nghe "Vút" một tiếng, chỉ có cửa nhà tranh khẽ động, quạt hương bồ rơi xuống đất.

Phương Thốn:

-…

---------

PS: Hiện tại tiến độ của truyện đang là 4 chương/ngày, khi nào có kim phiếu sẽ bạo chương. Nhưng từ mai tiểu muội sẽ tăng tiến độ lên 6 chương/ngày ạ. Các huynh đệ tỷ muội ai có lòng thì để dành kim phiếu đến ngày 01/06 để đẩy cho bộ này giúp bé muội nha... Yêu thương thật nhiều :* :*

 

0.97277 sec| 2408.469 kb