Vừa nghĩ tới đây, trong suy nghĩ bình lặng của Phương Thốn cũng có chút hỗn loạn rồi.

Ý nghĩ này quá kinh người, khiến hắn ta trong tiềm thức cũng không dám tin nổi.

Trên thế gian này, ai ai cũng biết huynh trưởng của hắn ta thiên tư tài giỏi, kinh động cả một thế hệ. Còn hắn ta thì ngược lại, vì sự thông minh của kiếp trước mà luôn cho rằng sức mạnh của huynh trưởng là nhờ vào ngón tay vàng mà không nhận ra rằng có lẽ trên thế gian này thực sự có một thiên tài như huynh trưởng…

Màn đêm buông xuống, Phương Thốn dùng thời gian rất lâu mới khiến cho lòng mình bình tĩnh trở lại.

Nghĩ đến khả năng kinh người kia, hắn lại nảy sinh cảm giác kỳ lạ.

Huynh trưởng nhà mình có khí chất đáng ngạc nhiên như thế mà mình lại là người cuối cùng biết đến…

Sau khi suy nghĩ những vấn đề này một lần, hắn mới chậm rãi hạ quyết định trong lòng.

Không nghi ngờ gì nữa, Vô Tương Bảo Thân Kinh này là thứ vô số người Đại Hạ đều đang quan tâm. Giống như người trên hồ thông qua Tiểu Thanh Liễu truyền đạt cho hắn, có quá nhiều người muốn hiểu thấu sự huyền diệu của bộ kinh này, cho nên cũng có rất nhiều người muốn tự mình tu luyện bộ bảo kinh này, không có bọn họ làm cũng sẽ còn những người khác. Nói tóm lại, bộ kinh này nhất định sẽ được đưa đến trước mặt hắn.

Bọn họ muốn nhìn xem liệu hắn có thể hiểu thấu sự ảo diệu trong đó không, cho nên nhất định sẽ truyền bộ kinh này cho hắn. Bọn họ cảm thấy chỉ cần đưa bảo kinh đến trước mặt hắn, bởi vì người lấy kinh này là huynh trưởng của hắn, cho nên nhất định hắn sẽ tu luyện bộ kinh này…

…Bọn họ đoán đúng!

Đúng thật là hắn sẽ tu luyện!

Người ngoài không có được Tiên Thiên chi khí tinh thuần mà mạnh mẽ giống hắn, cho nên trong mắt người ngoài bộ kinh này phức tạp thâm ảo, suy đoán không thấu. Thật ra cái này cũng đúng là cơ hội của hắn, người khác nhìn kinh này rất khó hiểu, chỉ nghĩ là chính hắn lĩnh hội cũng cần thời gian, nhưng trên thực tế hắn nhìn bộ kinh này một chút đã hiểu thấu. Nếu như hắn tu luyện thì bắt đầu dễ như trở bàn tay…

Cái này giống như tiền nhân đã trải xong đường, vừa lúc có thể phóng đại ưu thế của hắn.

Càng khó hơn chính là mình gia tăng sức mạnh khi người ta đang nhìn chằm chằm.

Cũng vì tu luyện bộ kinh này cần luyện một trăm linh tám mạch, cho nên nếu không thi triển trước mặt người khác, nếu có người trực tiếp tóm hắn để dò xét kinh mạch thì thậm chí người khác sẽ không biết hắn đã tu luyện đến bước nào, thậm chí tu luyện kinh gì…

Giống như Lưu Ly Ngọc Thân pháp của Cửu Tiên Tông, luyện ba mươi sáu mạch trong một trăm linh tám đại mạch trong cơ thể. Giống thế, hai tổng ẩn Kim Thân và Ngọc Thân thì luyện bảy mươi hai đại mạch trong cơ thể. Nhưng mà Vô Tương Bảo Thân Kinh này lại yêu cầu người luyện một trăm linh tám đại mạch, vô tướng bảo thân, chu du chư thiên giống như là đã bao gồm những thân pháp vận chuyển kinh mạch khác!

"Thân luyện một trăm linh tám mạch, khí cần ba thước ba tấc ba… "

"Huynh trưởng, bộ kinh văn này của huynh hiển lộ sức mạnh lớn thế, rốt cuộc là muốn làm gì?"

"Rốt cuộc là một bước cờ lớn hay là đạo nịnh niệm nào đó?"

Phương Thốn suy nghĩ suốt cả đêm, tâm trạng mới bình tĩnh lại, hắn cõng thư hạp đi ra khỏi Phương phủ.

Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời mới mọc, dường như đất trời có màu khác nhau.

Biết dùng người chút xíu, nhưng trả lại một chút!

Cách làm việc của vị huynh trưởng này, từ trước đến nay hai đời Phương Thốn không tán đồng.

Nhưng cũng như thế, hắn là người thương yêu Phương Thốn nhất trên đời!

Cho nên, cho dù sau đó huynh ấy có để lại cờ gì thì mình cũng phải chơi cùng huynh ấy!

Duy nhất có một vấn đề chính là tu luyện Vô Tương Bảo Thân Kinh này cần tinh thuần pháp lực khổng lồ, cần tiêu hao công phu, càng nhiều hơn thứ người ngoài có thể tưởng tượng. Nếu dựa vào sự ung dung chậm rãi từng bước từ xưa đến này thì thật sự không biết năm nào tháng nào…

Bây giờ cần công đức rất lớn!

Phương Thốn thầm nghĩ, những hoa màu trong thành Liễu Hồ cũng nên thu hoạch rồi…

Trước đó không lâu, Phương Thốn dùng Tiểu Thanh Liễu thả ra tin tức, chưa được mấy ngày thì thành Liễu Hồ đã náo nhiệt hơn nhiều.

Thành Liễu Hồ vốn là một thành nhỏ vắng vẻ, thêm trước đó tiên sư Phương Xích xuất hiện từ đây có một lực kinh hoàng nào đó, lại thêm thư viện và thành thủ. Thậm chí tính cả đám thổ phỉ Thôn Hải Bang, yêu mạch trong núi, các thủ một phương cũng không dễ dàng để thế lực giang hồ và các loại tán tu có cơ hội nhúng tay vào. Bởi vậy những tán tu kia tà tu cái gì đó cũng rất ít khi đến đây.

Vậy mà bây giờ trong thành lại xuất hiện thêm nhiều gương mặt lạ, không ai biết bọn họ từ đâu tới, lại tới làm gì. Chỉ là từng người đều đội mũ rộng vành, hoặc cầm súng đao, thần thần bí bí đi lại ở đầu đường cuối ngõ của thành Liễu Hồ. Những nhân vật này xuất hiện ngày càng nhiều, ngược lại thời gian dần trôi qua thành Liễu Hồ có cảm giác cuồn cuộn sóng ngầm hung hiểm thần bí xuất hiện…

Mà khi những người này xuất hiện, áp lực của thư viện và thành thủ càng tăng thêm gấp bội. Ngay cả Lam Sương tiên sinh lười biếng chạy trở về thư viện cũng bị thư viện kéo đến làm chân chạy. Trong phút chốc cũng không để ý đến việc kiểm tra học vấn và công khóa của Phương Thốn.

Những nhân sĩ giang hồ này khiến cho người ta rất đau đầu!

Ai cũng biết bọn họ chạy tới vì cái gì, nhưng không có cách nào bắt bọn họ lại.

Nhân đan là thiên hạ đệ nhất đan, cũng là đan tà ác nhất, thậm chí ngay cả giang hồ nhân sĩ đều căm thù đan này đến tận xương tủy.

Nhưng lực hấp dẫn của nhân đan cũng cực kỳ đáng sợ.

Cho dù là phá cảnh hay là nhờ vào nó tu hành tà công gì đó thì nhân đan có thể mang đến tác dụng to lớn không thể nào tưởng tượng được. Cho dù hắn không cần cầm nó đi bán thì cũng có thể bán với giá trên trời làm cho không ai có thể tưởng tượng được. Bây giờ đã biết đan kia ở thành Liễu Hồ, đối với rất nhiều tán tu và nhân sĩ giang hồ mà nói, đây thật sự là một cọc tiên duyên to lớn, là đại tạo hóa…

 

0.13314 sec| 2399.703 kb