A? Kì quái? “Lich King” Mệnh Phàm lại không làm bất cứ hành động truy cứu nào đối với mình? Nhưng mà mới vừa rồi mình mới tát trực tiếp lên mặt hắn một bạt tai mà, hắn không để ý sao? Đây vẫn là “Lich King” Mệnh Phàm sao? “Lich King” Mệnh Phàm từ bao giờ trở nên có phong độ thân sĩ như vậy?
Tiểu Miêu nhìn thấy Tiêu Phàm cúi đầu trầm tư, cảm thấy có chút ngạc nhiên và nghi ngờ, dù sao Tiểu Miêu cũng biết một cái tát kia của mình là dùng hết toàn lực, bị một bàn tay như vậy đánh lên mặt nhất định Tiêu Phàm sẽ không dễ chịu, mà bây giờ Tiêu Phàm lại không có làm hành động truy cứu nào, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy, thực sự có chút kì lạ.
À, tôi hiểu rồi.
Tiểu Miêu thở dài một hơi trong lòng, bộ dạng giống như đã hiểu rõ.
Sau đó bắt đầu trở nên e thẹn, ngón trỏ tay trái và tay phải xoắn chặt vào nhau, không ngừng vặn vẹo.
Hắn… Hắn nhất định là mê mẩn ta rồi, haiz ~ ai bảo Tiểu Miêu ta lại được hoan nghênh như thế làm gì.
…
Tự luyến, đây chính là loại tâm tình thường xuyên xuất hiện nhất ở trong đầu Tiểu Miêu.
Tiểu Miêu sở dĩ tự luyến như vậy cũng không phải là trời sinh đã vậy.
Trang điểm một chút, một chút lòng hư vinh là thiên tính của phụ nữ, Tiểu Miêu là một cô gái trẻ tuổi hoạt bát, tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Tiểu Miêu chẳng biết từ lúc nào lên internet chơi trực tuyết, những người xem kia nhìn thấy Tiểu Miêu giống như mộ con cừu non thanh tân đáng yêu như vậy xuất hiện trước mặt mình, tự nhiên gào thét liên tục.
“Tiểu Miêu, cô là nữ thần trong lòng tôi!”
“Tiểu Miêu, cô là động lực để tôi sống tiếp đó.”
“Tiểu Miêu, nếu một ngày nào đó không nhìn thấy cô nữa, tôi sẽ chết mất.”
…
Còn có rất nhiều những câu nói khó nghe buồn nôn như đạn lạc liên tiếp bắn tới, một người nói thì không tính là gì, nhưng ngàn vạn người nói như vậy, Tiểu Miêu có nội tâm được coi là khá đơn thuần tự nhiên đã hoàn toàn lạc lối như vậy…
Một đám fans khiến cho Tiểu Miêu kiêu ngạo, bất tri bất giác Tiểu Miêu bắt đầu trở thành một người tự luyến.
Ngay vào lúc này, Tiểu Miêu bỗng nhiên nhìn thấy Tiêu Phàm mang theo khuôn mặt thể hiện sự nghiêm túc, đi về phía mình.
Đều nói khi đàn ông nghiêm túc đều rất đẹp trai, hiện tại Mệnh Phàm thật sự rất là đẹp trai đó.
Tiểu Miêu nhìn vào ánh mắt của Tiêu Phàm, trái tim không thể tự chủ được mà kịch liệt đập liên hồi.
Hắn bây giờ muốn làm cái gì?
Lẽ nào… Lẽ nào muốn thổ lộ sao?
Đúng rồi, trong phim truyền hình kia thời điểm những người đàn ông kia muốn thổ lộ đều là biểu hiện như vậy.
Tiểu Miêu hoảng hốt, nếu thực sự là như vậy, chính mình nên trả lời hắn như thế nào đây?
Kỳ thực sau khi tiếp xúc, mình cảm thấy Mệnh Phàm vẫn rất đẹp trai, miễn cưỡng cũng có thể làm bạn trai, trong lòng Tiểu Miêu thầm nghĩ như vậy.
Cô ta bỗng nhiên nhớ đến khi cô ta ở trong lòng Tiêu Phàm đã ngửi thấy mùi hương dễ ngửi kia, còn có cảm xúc rắn chắc của cơ thể truyền đến từ lòng bàn tay, trong lòng có chút ngứa ngáy.
Vậy mình đồng ý với hắn?
Không, không được, Tiểu Miêu ngươi làm như vậy có vẻ quá không rụt rè!
…
“Tiểu Miêu, cô có thể nói rõ nhiệm vụ vủa cô cùng với Chiến Minh bên kia lần này cụ thể với tôi một chút được không?”
Giờ khắc này Tiêu Phàm muốn từ Tiểu Miêu tìm hiểu thêm manh mối về việc tahy đổi độ khó trong nhiệm vụ lần này.
“Thật đáng ghét, chuyện quan trọng như vậy, người ta đương nhiên phải suy nghĩ thật kĩ mới có thể đồng ý với anh chứ.”
Tiểu Miêu đang ảo tưởng trong đầu khẽ vung bàn tay nhỏ nhắn về phía Tiêu Phàm, nhăn nhó lên tiếng.
Dòng suy nghĩ của Tiêu Phàm vốn dĩ đang tỉnh táp đã bị Tiểu Miêu hoàn toàn phá vỡ.
Tiểu cô nương này muốn chơi trò gì vậy? Ta chỉ mốn hỏi thăm tin tức nhiệm vụ bên kia của mấy người mà thôi, cô cần phải từ từ suy nghĩ nữa sao? Còn việc quan trọng? Còn có cô ta bây giờ lại thể hiện khuôn mặt nhăn nhó vặn vẹo là lại muốn náo loại chuyện gì đây?
“Hả?”
Tiểu Miêu bỗng nhiên sửng sốt một chút tỉnh táo lại, bầu không khí vừa rồi, Mệnh Phàm không phải nói là “Tiểu Miêu, em thật đáng yêu, làm bạn gái của anh nhé!” sao?
Tại sao lại muốn kéo thêm những nội dung vớ vẩn không quá quan trọng như vậy vào?
Hơn nữa thì nhiệm vụ của bổn tiểu thư liên quan đến hắn cái rắm í!
À! Ta hiểu rồi.
Thời điểm Mệnh Phàm định thổ lộ với mình có hơi luống cuống, sau đó linh động mở miệng nó sang chuyện khác.
Haiz, không ngờ người được gọi là “Lich King” Mệnh Phàm lại biểu lộ ra mặt nhát gan như thế ở trước mặt mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Miêu xuất hiện một tia kiêu ngạo, sau đó trực tiếp thông qua màn hình ảo trong không gian chia sẻ nội dung nhiệm vụ lần này của mình lên.
“Đây, cho anh.”
…
Tiêu Phàm nhìn thấy hành động lúc này của Tiểu Miêu, trong làm cảm thấy cực kì bất ngờ cùng khó hiểu.
Tiêu Phàm bắt đầu hoài nghi cái tên Tiểu Miêu này có phải thuộc về đồng hương bên trong trận doanh Ác Ma của mình hay không, vì hệ thống xảy ra sai sót mới sinh ra trong trận doanh Thú Nhân biến thành tiễn thủ của Miêu tộc.
Nếu không phải như thế thì tại sao cô ta lại làm ra một loạt hành động làm cho người khác cảm thấy không thể hiểu được như vậy?
Đầu tiên là nhào lên ôm mình, sau đó là cọ cọ, rồi lại giở trò, sau khi điên cuồng ăn đậu hũ của mình một hơi, còn quăng cho mình một bạt tai.
Hiện tại chính mình hỏi cô ta một vấn đề bình thường, cô ta lại thể hiện dáng vẻ quái lạ, nói muốn suy nghĩ một chút, sau đó không đến một giây, lại trực tiếp thay đổi, tiện tay chia sẻ nhiệm vụ ra ngoài.
Mới vừa rồi Tiêu Phàm còn tưởng Tiểu Miêu là người, vì đặc tính hương thơm của [Túy Nguyệt Viêm] kia mà bị thu hút, dẫn đến hiệu quả bị say mê, thế nhưng hiệu quả của say mê có thiên hướng là mê hoặc và trầm luân, thể nhưng dáng vẻ của cô ta bây giờ không giống giáng vẻ của người đang say mê chút nào, mà hoàn toàn là dáng vẻ đầu óc có vấn đề!
Quên đi, không nên so đo quá nhiều với người đầu óc có vấn đề.
Tiêu Phàm nhìn về phía tin tức nhiệm vụ Tiể Miêu chia sẻ ra, nhanh chóng nhìn lướt qua nội dung của nhiệm vụ.
Nhiệm vụ của Tiểu Miêu bên kia có nội dung là yêu cầu nhóm người Reginald nghe theo sự chỉ huy của Buck, đi ngăn chặn nhóm người Tiêu Phàm, tiêu diệt triệt để nhóm người Tiêu Phàm, cơ bản cùng với suy nghĩ của Tiêu Phàm cũng không khác biệt là mấy.
Mà bây giờ trạng thái nhiệm vụ của Tiểu Miêu xuất hiện hai chữ “ Thất bại”, chứng minh thời điểm Reginald từ bỏ chiến đấu cùng với mấy người Tiêu Phàm bọn họ, nhiệm vụ của Tiểu Miêu lần này bị xác định là kết thúc thất bại. Chỉ có điều bởi vì nhiệm vụ vủa Tiêu Phàm vẫn còn trong trạng thái đang tiến hành, vì phòng ngừa người chơi trong nhiệm vụ đối kháng thất bại sẽ lén lút trả thù, vì thế cho nên Tiểu Miêu tạm thời bị hệ thống hạn chế thông tin công năng trong xã khu trò chơi, không có cái nào giao lưu cùng với người chơi khác thông qua niệm thoại.
Điều đáng làm cho Tiêu Phàm chú ý chính là ở tring cột tin tức cấp bậc nhiệm vụ kia của Tiểu Miêu được viết chính là hai chữ “Sử thi”, mà trong nhiệm vụ đối kháng thì độ khó được duy trì thống nhất. Sauk hi nhiệm vụ được xác định là thất bại, nội dung nhiệm vụ của cô ta sẽ không còn được làm mới, điều này nói rõ độ khó nhiệm vụ bên phía Tiêu Phàm bị thay đổi sáu khi mấy người Tiểu Miêu được xác định nhiệm vụ thấy bại, cũng chính là sau khi Reginald từ bỏ nhiệm vụ.
Sau khi Reginald từ bỏ nhiệm vụ đã xảy ra chuyện gì?
NPC Hổ Nhân chiến sĩ Buck thị tộc Chiến Viêm trở về cầu viện; nhóm người Tiêu Phàm thăm dò di tích; NPC O’Sullivan thị tộc Sương Ngữ mang đội tập kích thất bại, chạy về cầu viện.
Thăm dò di tích chắc chắn không làm ảnh hưởng đến độ khó nhiệm vụ, mà NPC O’Sullivan của thị tộc Sương Ngữ mang đội tập kích đi về cầu viện vừa mới phát sinh, không thể nhanh như vậy tạo nên sự thay đổi bên trên, bởi vậy kết quả suy đoán được chỉ có một, đó là NPC Hổ Nhân chiến sĩ Buck của thị tộc Chiến Viêm trở về cầu viện đã thay đổi độ khó của nhiệm vụ lần này.
Căn cứ theo những gì Aina từng nói, các thế lực bên trong trận doanh Thú Nhân đang đối lập cực kì căng thẳng, Buck và O’Sullivan cùng với thị tộc Chiến Viêm và thị tộc Sương Ngữ miễn cưỡng rút ra nhân thủ, vì thế cho nên NPC Hổ Nhân chiến sĩ Buck của thị tộc Chiến Viêm trở về cầu viện, bên trong nhiệm vụ mới kia tiếp viện Buck tất nhiên không phải là NPC.
Mà “Hoàng Hạ Tứ Kiệt” trong trog chơi chỉ có thể làm cho độ khó của trò chơi đạt đến cấp bậc sử thi mà thôi, đến cuối cùng là người chơi nào có thực lực vượt qua cả “Hoàng Hạ Tứ Kiệt” mà sau khi gia nhập đã làm cho độ khó của trò chơi tahy đổi?
Nghĩ đến đây, trong đầu Tiêu Phàm xuất hiện vài bóng người.
Sắc mặt trở nên nghiêm trọng hơn.
Bất luận cuối cùng bọn họ là ai, Tiêu Phàm đều không muốn đối mặt, hơn nữa tình huống hiện tại của Tiêu Phàm không thích hợp tái chiến lần nữa, tuy rằng mới thu được kĩ năng mới là [Đốt Cháy Động Cơ], thế nhưng không nên quên rằng thứ đồ chơi này cần tiêu hao cồn, mà hiện tại Tiêu Phàm đã rời vào trạng thái hết đạn cạn lương*.
*lương thực
“Được rồi, chứng ta bây giờ lập tức trở về nới gần đây nhất là Thành Aris đi.” Tiêu Phàm dặn dò mọi người bên cạnh mình.
Đưa Aina trở về Thành Aris là bước cuối cùng của nhiệm vụ lần này, đương nhiên “bước cuối cùng” này là khái niệm Tiêu Phàm đoán ra được.
Đầu tiên Aina là Vu nữ điện hạ của Vu tộc, ở trong trận doanh Thú Nhân là một nhân vật của công chúng, sau khi đưa Aina về Thành Aris, những thế lực khác tự nhiên sẽ mất đi thời cơ đánh lén, chỉ cần thành viên của Vu tộc trong thành tiếp ứng cho Aina, bản thân của cô sẽ tự nhiên được an toàn không cần người chơi phải tiếp tục lo lắng, hơn nữa coi như phải tiếp tục bảo vệ nữa thì cũng là nhiệm vụ của những NPC có đẳng cấp cao chứ không phải là người chơi ở giai đoạn này có thể ứng phó được.
Một phần nữa chính là sau đó Aina phải đi nhận lại di chiếu của tổ tiên theo nội dung của nhiệm vụ, để Vu tộc có thể đạt được ưu thế trước những thế lực khác, người chơi cũng không có tư cách tham sự vào bên trong cuộc nghị chính của trận doanh Thú Nhân.
Vì thế cho nên Tiêu Phàm mới suy đoán ra điều này, đưa Aina về Thành Aris chính là bước cuối cùng của nhiệm vụ lần này.
Có thể vì bước cuối cùng này mà đột nhiên tăng lên độ khó thêm một bậc, điều này làm cho nội tâm Tiêu Phàm cảm thấy bất an, vì thế cho nên hắn bắt đầu thúc giục mọi người lập tức đứng lên rời đi.
…
“Không còn gì khác hả? Anh không còn lời gì muốn nói với tôi sao?”
Tiểu Miêu nghe thấy Tiêu Phàm nói thẳng muốn tiếp tục lên đường, trong lòng có chút buồn bực, cô ta vốn tưởng sau khi Tiêu Phàm điều chỉnh tốt trạng thái của mình, sẽ tiếp tục thổ lộ với cô, không nghĩ đến…
“Hả? Tôi còn muốn nói với cô cái gì?”
Tiêu Phàm bị Tiểu Miêu hỏi như vậy khiến cho đầu óc mơ hồ, khó hiểu nhìn Tiểu Miêu.
Tiểu Miêu thì không tiếp tục nói gì nữa, cắn môi dưới, nhăn mặt lại, vẻ mặt khó chịu.
Tiêu Phàm bị Tiểu Miêu dùng ánh mắt khi bỉ và ai oán đó nhìn cũng không dễ chịu, trực tiếp quay người đi, trong lòng thầm mắng một tiếng, mẹ kiếp, ta quả nhiên không thể hiểu được trong đầu nữ sinh đang nghĩ cái gì, đặc biệt là nữ sinh đầu óc có vấn đề.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo