Các thành viên trong Chiến Minh hầu hết là bộ đội đã xuất ngũ, vốn cũng không thiếu tính hiếu chiến. Thật ra không đợi Reginald phải lên tiếng, bọn họ đã xông đến chỗ Buck trước.
Sao cấp bậc người chơi trò chơi lần này lại kém Buck rất nhiều thế? Dưới sự chênh lệch về cấp bậc, người chơi thực sựu giống như dê vào miệng cọp, Buck dễ dàng khua búa liền đánh bay.
Bị người chươi liên tục tấn công, mặc dù Buck không bị thương tích gì nhưng vẫn vô cùng bực bội. Dưới cơn tực giận, Buck đã trực tiếp xuất ra tất cả các kỹ năng chém giết của chiến sĩ cao cấp.
Kiếm Nhận Phong Bạo
Buck đột nhiên giơ búa lên, lấy bản thân làm tâm xoay tròn. Lực lượng sắc bén của búa xoay tròn, gió lốc không ngừng càn quét ra xung quanh.
Buck trực tiếp biến thành một cơn gió đen nuốt chửng đám người từng chút một. Những nơi nó đi qua đều không lưu lại một mảnh giáp, vô cùng thảm thiết.
O’Sullivan cũng không cam chịu đứng yên, việc không thể xuất thủ với đám người Tiêu Phàm đã sớm khiến cho gã cảm thấy uất ức. Mà trên thân những người ở hiện trường lại không có khí tức của Vu tộc, vì thế ánh mắt của O’Sullivan lóe lên sự tàn khốc. Lực lượng nguyên tố bộc phát bắt đầu nhảy nhót bên cạnh O’Sullivan, điện quang màu xanh không ngừng di động lên xuống trên pháp trượng của gã.
Sau khi lực lượng nguyên tố được tập hợp lại, O’Sullivan trực tiếp vung pháp trượng xuống, tư thế giống như vung đại đao bổ xuống, trong chớp mắt một luồng ánh sáng xanh phóng ra.
Nhanh như thiểm điện!
Sấm sét thuận theo tư thế vung pháp trượng của O’Sullivan đâm về phía đám người, điên cuồng lao vào đám người chơi. Chỗ nào bị lôi điện phóng qua liền phát ra âm thanh thảm thiết liên tiếp, mà rất nhiều người còn trực tiếp bị hóa thành một sợi khói xanh tiêu tán trong không khí.
Nhìn Buck và O’Sullivan đang phát uy trong đám người, lấy gió và sấm sét để tàn sát đám người Long Hổ Bang cùng Chiến Minh, mà bản thân hai gã lại không tổn hao gì, Tiêu Phàm biết dựa vào thực lực của đám người này, nhân số có đông đi chăng nữa cũng không làm gì được hai người Buck và O’Sullivan. Thế là Tiêu Phàm không nói hai lời, thừa dịp đại loạn, lập tức kéo Aina cùng Thái Thập Tam bên cạnh nhanh chân chạy mất.
Tiểu Miêu nhìn thấy tình trạng trong sân, trong lòng vô cùng bối rối. Đúng lúc này, khóe mắt bắt gặp Tiêu Phàm đang kéo Aina và Thái Thập Tam chạy ra bên ngoài. Trong lòng cô ta vô cùng tức giận, quá đáng, cái tên này chạy trốn sao không có gọi mình?
Tiểu Miêu sợ hãi nhì hai tên NPC trong sân một chút rồi lén lút trốn theo.
Tiêu Phàm một bên dắt Aina tương đối lề mề, một bên kéo Thái Thập Tam treo trên cánh tay mình có chết cũng không buông, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Xong rồi, xong rồi, thiên hạ đại loạn! Nhiệm vụ lần này có thể thất bại rồi!
Tiêu Phàm không phải là đồ ngốc, hiện giờ tất nhiên cũng nhận ra độ khó của nhiệm vụ này nằm ở chỗ nào, đó chính là muốn mình cùng mấy người kia tránh khỏi truy sát của hai NPC cấp 60. Về phần tại sao hai NPC này lại phá được khế ước không được ra tay với mình, Tiêu Phàm cũng không giải thích được.
Dù sao xem xét tình hình trước mắt, trực tiếp đấu với hai NPC cấp 60 là không thể nào, như vậy chính là giống như O’Sullivan nói tự tìm đường chết, chỉ có thể trông chờ vào đám người Quân Sư Xấu Bụng cố gắng kéo dài thời gian cho bọn hắn một chút.
Không biết từ lúc nào Tiêu Phàm đã dẫn hai cô gái cách xa đội ngũ của Long Hổ Bang và Chiến Minh một khoảng. Đột nhiên Tiêu Phàm thấy trước mắt mình có thêm mấy đám người chơi vụn vặt lẻ tẻ.
Tiêu Phàm dừng bước, nhìn đám người chơi này, thầm nghĩ trong lòng, không thể nào, chẳng lẽ những người này là lính đánh thuê mà hai NPC kia kéo tới?
Ngay lúc này, bỗng nhiên một người chơi nổi tiếng mở miệng hỏi Tiêu Phàm: “Các vị anh em này, tình huống Long Hổ Bang và Chiến Minh đấu với Boss dã ngoại phía trước thế nào rồi?”
Thật ra bây giờ ở trong game có rất nhiều người chơi quen thuộc với gương mặt của Tiêu Phàm. Nhưng trong nhiệm vụ lần này, Tiêu Phàm hết bị lửa đốt rồi lăn chỗ nọ lộn chỗ kia, tro bụi trên mặt còn chưa lau đi, trong lúc nhất thời thực sự khó mà nhận ra.
Nghe thấy câu hỏi của người chơi này, trong nháy mắt Tiêu Phàm đã phản ứng lại, hiểu rõ tại sao ở đây lại xuất hiện một đám đông người chơi nhàn tản tập trung lại.
Thế là Tiêu Phàm ưỡn ngực, vô cùng kiêu hãnh nói: “Boss đã gần như bị đánh bại, nhưng nhân thủ của hai đại công hội bị tổn thương nghiêm trọng, tôi nhất định phải quay về thành dùng tiên thuê một ít nhân thủ đến, nếu không thì lần này tôi thuê nhân thủ của Chiến Minh và Long Hổ Bang đến đấu với Boss dã ngoại đúng là thua lỗ to. Lúc trở về sao có thể khoe khoang được nữa, bạn bè tôi chắc chắn sẽ cười chết tôi. Thôi tôi không nói với cậu nữa, tôi nhất định phải nhanh chóng trở về!”
Sau đó Tiêu Phàm không ngoảnh đầu lại mà cắm cổ chạy về phía trước...
Hóa ra là như vậy, lần này Chiến Minh và Long Hổ Bang cùng nhau ra tay là do cái tên giàu có ngu ngốc này dùng tiền thuê họ đi đánh Boss dã ngoại.
Tôi đã nói mà, hai công hội lớn của trận doanh Thú Nhân hàng ngày đấu đá nhau đến nỗi ngươi chết ta sống, sao có thể đột nhiên thay đổi mà liên kết với nhau cơ chứ?
Xem ra trên người Boss dã ngoại này cũng giàu nứt đố đổ vách, nếu không thì tại sao dưới sự tấn công liên tiếp của hai công hội lớn lại còn kiên trì đến giờ vẫn chưa bại?
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, như thế thì chúng ta mới có cơ hội.
Nghe Tiêu Phàm nói, những người chơi nhàn tản kia tính toán trong lòng một phen, trong nháy mắt hiểu rõ tình huống trước mắt.
Mà nhìn thấy Tiêu Phàm mặt mũi đầy bụi đất mà không che được làn da trắng nõn, hơn nữa hai bên còn trái ôm phải ấp hai em gái ngực to ngực nhỏ, trong lòng càng thêm chắc chắn Tiêu Phàm là một tên lắm tiền ngu ngốc.
Nếu không thì sao trong lúc đang đánh Boss dã ngoại lại nắm tay hai em gái bên người chạy đi thế này?
Cũng chỉ có cái tên nhiều tiền ngu ngốc này mới làm được.
Tuy nhiên tên nhà giàu này thật khiến người ta ghen tỵ!
Đúng lúc này lại có thêm một thân ảnh uyển chuyển đi tới, nhanh chóng đuổi theo phương hướng mà Tiêu Phàm đã đi.
Con mẹ nó! Đúng là cầm thú!
Hóa ra hắn ta lại cofnn dẫn theo ba em, mà lúc đại nạn lại chỉ lo chạy trốn, còn bỏ quên một em sau lưng!
Em gái, sao em lại muốn đi theo cái loại người như thế, người như vậy có gì tốt?
Còn cái tên cầm thú này, để cho ta một em cũng được! Thật là kẻ có tiền độc ác!
Tuy nhiên bóng lưng của em gái thứ ba sao lại có chút quen mắt thế nhỉ?
Được rồi, bóng lưng của mỹ nữ đối với mình mà nói đều không phải là quen mắt hay sao?
Ta không muốn nhìn lại, miễn cho lại đau lòng, cải trắng tốt đều bị heo giày vò...
Những người chơi nhàn tản trong các loại thanh âm tiếc hận lại ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn chỗ Long Hổ Bang cùng Chiến Minh đang “đánh boss”. Trong ánh mắt ngập tràn tham lam...
Sau khi Quân Sư Xấu Bụng phát hiện Tiêu Phàm đã mang theo Thái Thập Tam cao chạy xa bay thì thầm thở dài một hơi trong lòng.
Lại thấy O'Sullivan và Buck cũng có mặt trong đám người và ra tay công kích Tiêu Phàm, Quân Sư Xấu Bụng lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của việc này, thế nên Quân Sư Xấu Bụng nhanh chóng quyết định ra lệnh cho bọn thủ hạ ra tay, mưu đồ ngăn cản hành động của hai tên O'Sullivan và Buck.
Có điều thực lực của hai NPC cấp 60 phải nói là quá mạnh so với người chơi trong giai đoạn hiện tại. Một loạt gió sét qua lại đã làm đội viên phe mình tổn hại hơn phân nửa rồi, Quân Sư Xấu Bụng thầm đoán chừng phía bên mình chèo chống không được bao lâu, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho Tiêu Phàm dẫn Thái Thập Tam chạy trốn xa một chút.
Reginald lẳng lặng đứng bên cạnh Quân Sư Xấu Bụng, Quân Sư Xấu Bụng liếc hắn một cái, vô thức lên tiếng: "Sao Chiến Minh mấy người cũng muốn tham gia vào?"
Theo Quân Sư Xấu Bụng, Chiến Minh thật ra không cần phải quấy vào vũng nước đục này chung với bang Long Hổ.
Nếu như nói bang Long Hổ hi sinh là vì giúp hai người Tiêu Phàm tranh thủ thời gian, nhưng Chiến Minh bên kia cũng tham gia vào khiến cho Quân Sư Xấu Bụng cảm thấy hơi khó hiểu.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo