Ừm, có mùi hương sao?

Đó là một mùi hương thoang thoảng, hương thơm nguyên chất như rượu, mờ mờ ẩn hiện như khói, sau khi hít thật sau lại khiến cho người ta mê luyến không thôi.

Vấn đề là tại sao lại tự nhiên sinh ra mùi hương này đây? Mùi hương này rốt cuộc đến từ nơi nào?

Đùng!

Đùng đùng!

Lại là mấy tiếng nổ kì quái vang lên, tuy gọi là tiếng nổ nhưng mà âm thanh phát ra cũng rất nhỏ. Nếu không phải hiện tại chỗ này rất yên tĩnh thì đúng là không thể nghe thấy được.

Nhưng sau khi tiếng nổ này vang lên, Phá Quân phát hiện ra ánh mắt vốn tĩnh mịch của Aina và Thái Thập Tam trước mắt hắn bỗng nhiên dần khôi phục lại tinh thần.

Phá Quân cảm thấy vô cùng khó hiểu với chuyện này, sau đó gã nghĩ tới điều gì đấy, vẻ mặt không thể tin được quay người lại…

Ngay trước khi Phá Quân quay người lại, nhóm người O’Sullivan đã đồng loạt nhìn về hướng âm thanh. Lúc bọn họ nhìn thấy thứ xuất hiện trước mắt, trong mắt bọn họ tràn ngập sự ngạc nhiên.

Bọn họ chỉ thấy Tiêu Phàm vừa nãy ngã xuống, trải qua thời gian dài như vậy mà “thi thể” vẫn chưa biến mất, ngược lại miệng vết thương của Tiêu Phàm lại không hề chảy máu, mà là có những đốm pháo hoa không ngừng bắn ra, vang ra nhiều tiếng nổ đùng đùng.

Hơn nữa mùi hương kì quái này hình như là “mùi xác” phát ra từ trên “thi thể”.

Bạch Y Công Tử nhìn thấy cảnh này, trong lòng hắn nảy sinh ra một ý nghĩ kỳ quái. Chẳng lẽ tên này là người máy?

Nếu không sao lại có đốm pháo hoa không ngừng nổ ra ở trên người hắn đây?

Hắn ta bỗng nhiên nhớ tới một cảnh trong phim điện ảnh, một tráng hán không thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nhìn về phía màn hình nói ra một câu: “I-will-be-back.”

Mặc dù Bạch Y Công Tử cảm thấy hình ảnh này rất cool, nhưng hiện tại hắn ta cũng không muốn gặp phải cảnh như vậy, nào sợ Tiêu Phàm chỉ là cosplay Terminator, cũng chẳng được!

Mọi người ở hiện trường tạm dừng động tác trong tay, hoặc là hoảng sợ, hoặc là chờ đợi, nhưng đều nhìn về phía bóng người đang ngã xuống đất ở phía trước.

Bịch bịch bịch…

Pháo hoa hoàn toàn không để ý ánh mắt của mọi người, vẫn cứ tự làm theo ý mình mà bắn ra, nơi phát ra tiếng nổ thậm chí càng ngày càng sáng hơn.

Mà mùi hương dễ ngửi kia lại dần dần trở nên nồng đậm, độ ấm ở xung quanh cũng từ từ tăng lên.

Sau đó, bầu không khí xung quanh Tiêu Phàm lại trở nên vặn vẹo vì nhiệt độ nóng lên, mịt mù tựa như như hơi nước bốc lên khắp mọi nơi.

Nhìn thấy hiện tượng càng ngày càng trở nên ly kỳ, sắc mặt của Bạch Y Công Tử ngày càng cổ quái, trong lòng hắn ta cân nhắc, tên Mệnh Phàm này không phải là người máy trong trò chơi chứ?

Nếu không vì sao trên người hắn lại bắn ra pháo hoa, lại còn có hơi nước chứ? Thân thể của người bình thường làm sao có thể xảy ra chuyện này được!

Nếu thật sự là như vậy, thì đã có thể hiểu được vì sao khi hắn ở trong sương mù lại có thể biết rõ vị trí của mình, bởi vì hắn là người máy có ra-đa đó!

Mặc kệ mọi người cảm thấy thế nào, hiện tượng kỳ lạ trên người Tiêu Phàm vẫn cứ tiếp diễn, dần dần tiếng nổ càng vang dội, cuối cùng lại tựa như tiếng nổ của động cơ, một tiếng ầm vang nổ ra, trên người Tiêu Phàm bắn ra một vài tia lửa!

Sau đó, thân thể Tiêu Phàm, động rồi…

Tiểu Miêu trợn mắt há mồm nhìn những gì diễn ra trước mắt, không biết vì sao mà trong lòng cô ta tràn ngập chờ mong.

Cô ta nghe thấy thiếng động giống như tiếng nổ khi khởi động động cơ, sau đó trên người “Lichking” Mệnh Phàm vốn đã ngã xuống phát ra tiếng động rồi một ngọn lửa thoát ra từ người hắn.

Chưa đợi cô ta kịp ngạc nhiên với cảnh tượng này, đám lửa nho nhỏ kia lại không chịu nổi cô đơn, bùng một tiếng bốc cháy trên thân thể Tiêu Phàm, biến Tiêu Phàm lúc trước ngã xuống không dậy được thành một hỏa nhân.

Tuy rằng ngọn lửa này đã nhanh chóng đốt cháy cả người Tiêu Phàm, nhưng ở trong mắt người ngoài thì nó cũng không mãnh liệt như trong tưởng tượng. Chủ yếu là bởi vì màu sắc của nó không giống bình thường, không sáng rực lóa mắt như những ngọn lửa bình thường khác…

Nó không đỏ không vàng, mà lại là một màu xanh lam nhàn nhạt, giống như bầu trời xanh trong suốt, lúc cháy lên mang lại linh cảm mờ mịt như khói cho người khác. Nếu không phải vì hình dạng cháy bùng lên của nó, mọi người sẽ hoàn toàn không coi nó là một ngọn lửa.

Tiêu Miêu nhăn mũi, tham lam hít lấy không khí.

Không biết từ khi nào trong không khí bắt đầu tràn ngập một thứ hương thơm mê người, không ngọt ngào như cây cỏ, lại có mùi vị thuần túy của rượu ngon.

Tiểu Miêu cười khẽ vươn cái lưỡi đáng yêu của mình ra, đầu lưỡi lơ đãng liếm liếm môi dưới, vô cùng hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ kia của cô ta. Động tác này của cô ta tự nhiên mang theo cảm giác quyến rũ không tự giác.

Nhưng lúc này không ai chú ý đến dáng vẻ của Tiểu Miêu, bởi vì sau khi ngọn lửa hoàn toàn cháy lên, ngón tay Tiêu Phàm hơi hơi giật một chút.

Độ gấp của ngón tay Tiêu Phàm cũng không nhiều, thậm chí nhìn qua giống như là lửa nóng làm không khí vặn vẹo tạo thành cảm giác lỗi vậy.

Nhưng mọi người cảm nhận rõ ràng Tiêu Phàm cử động, bởi vì lực chú ý của bọn họ giờ phút này đã đặt toàn bộ trăm phần trăm lên người của tiêu Phàm rồi.

Ngón tay cảu Tiêu Phàm vừa gập lại giống như đôi bàn tay vô hình hướng về trái tim của mọi người, cài ở trên huyết quản trong tim bọn họ. Trái tim mọi người không khỏi kịch liệt nhảy lên bùm bụp, đồng thời một khỏa tim đã chết lặng cũng nhảy lên cùng lúc….

Cùng với tiếng nổ vang của pháo hoa, trái tim Tiêu Phàm lại không phục đập lại một lần nữa, nhịp đập trái tim đồng bộ với từng tiếng nổ kia, phát ra từng tiếng nổ lớn, làm chấn động những người ở xung quanh.

Cánh tay Tiêu Phàm co lại, chống đỡ thân mình dậy, động tác này giống như vừa mới đứng dậy từ trong ổ chăn.

Một động tác nho nhỏ này lại khơi dậy một trận sóng to gió lớn ở giữa chiến trường, bởi vì trong khoảng khắc ấy, mọi người đều xác định một suy nghĩ trong đầu, đó là Tiêu Phàm sống lại rồi…

Sao lại có thể như vậy được?

Rốt cuộc tên này bị làm sao vậy?

Không phải vừa rồi hắn đã chết rồi sao?

Phá Quân đã hoàn toàn quên mất nỗi đau ở cánh tay trái bị bẻ gãy của hắn ta, ngơ ngác nhìn lại.

Không biết từ lúc nào chiếc quạt trên tay Bạch Y Công Tử đã dừng lại, mặt quạt khẽ run lên theo tay của Bạch Y Công Tử nhưng lại không quạt ra được một luồng gió nhẹ nào.

Tuy rằng Mạch Tử Ồn Ào vẫn đeo tai nghe che kín lỗ tai như trước, nhưng giai điều truyền ra từ trong tai nghe lại bị ngăn cách không thể truyền một chút nào vào trong lòng của Mạch Tử Ồn Ào lúc này. Thậm chí hành động tay chân của cậu ta cũng mất đi nhịp điệu viins có, mà cậu ta cũng hoàn toàn chẳng nhận ra điều này.

Ngay cả trên mặt O’Sullivan luôn luôn rất bình tĩnh cũng lộ ra vẻ giật mình.

Trên người của tiểu ác ma cấp ba này đã xảy ra chuyện gì? Lực nguyên tố sao? Hay là “Người chết sống lại” của mục sư loài người?

Thế như việc này lại khiến cho người ta cảm thấy hoàn toàn không giống!

Từ trước tới nay O’Sullivan chưa từng nghe nói có người có khả năng nổ bùm bùm mấy cái pháo hoa trên người thì sống lại được, hơn nữacó pháo hoa bắn ra từ trên cơ thể đâu có hợp với lẽ thường đúng không!

Chẳng lẽ cái tên này không phải ác ma mà là vật được rèn ra từ trái đất xấu xí?

Đừng nói, cái này thật sự có khả năng là thật! Nghe xem tiếng động kia giống với tiếng nổ vang của máy đốn của trái đất, còn có cả không khí cực nóng bị vặn vạp phát ra từ trên ngừi hắn. Cái này không phải là phong cách nhất quán của thuật luyện kim trái đất thì là gì? Nhưng từ lúc nào mà thuật luyện kim trái đất đẳng cấp thấp lại trở nên đáng sợ như vậy, cư nhiên lại có thể chế tạo ra binh khí hình người?

Lúc sức tưởng tưởng của O’Sullivan đang ngao du ở phía chân trời, lúc này Aina và Thái Thập Tam nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, suy nghĩ trong lòng đơn giản hơn rất nhiều. Thật tốt quá, hắn còn sống…

Nhưng chỉ một câu nói ngắn ngủi, lại mang theo caerm xúc của người thiếu nữ, một giọt nước mắt trong suốt chyar dọc hai bên má, các loại cảm xúc phức tạp sinh ra trong yên lặng.

0.15398 sec| 2427.438 kb