Vậy nên Bạch Y Công Tử kìm nén lại, từ bỏ cơ hội tự báo thù cho mình lần này…
Bạch Y Công Tử quay đầu nhìn về phía Phá Quân cùng Mạch Tử Ồn Ào đang đứng bên ngoài ra hiệu một cái, Phá Quân cùng Mạch Tử Ồn Ào nhìn thấy Bạch Y Công Tử nhìn về phía hai người họ, liền nhìn nhau một cái, đều hiểu được ý nhau.
Hiện tại Phá Quân có chút nghiêm trọng, hắn ta không ngờ rằng Tiêu Phàm lại có thể chống chọi được đến bước đường này, cho đến bây giờ hắn ta vẫn chưa từng thấy ai có thể chống chọi được trong sương mù của Bạch Y Công Tử lâu như vậy, thực lực của Tiêu Phàm quả thật khiến bọn họ phải coi trọng.
Phá Quân và Mạch Tử Ồn Ào đang tiến vào giữa màn sương của Bạch Y Công Tử, lần này ba người bọn họ phải liền thủ để hạ được Tiêu Phàm…
Cảm giác của Tiêu Phàm lúc này rất không tồi, loại cảm giác kỳ diệu nhắm mắt lại cũng có thể biết được vị trí của kẻ địch này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng mới mẻ, điều này làm hắn tạm thời quên mất tình cảnh của mình lúc này, ý thức chiến đấu cũng vì vậy mà dâng cao.
Tiêu Phàm lẳng lặng chờ đợi lần đánh tiếp theo của Bạch Y Công Tử, loại chiến đấu nhắm mắt tiếp chiêu của kẻ địch khiến cho hắn hưởng thụ phần nào, rất có cảm giác cao thủ, cũng rất có phong thái của một kẻ mạnh.
Một chút dao động, cây quạt lần thứ hai dò mở màn sương trước mắt Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cười trong lòng, đến đúng lúc lắm.
“Đinh” một tiếng, lần thứ hai cây quạt đụng phải thanh trường kiếm, lực đạo chân thật được truyền tới từ lần giao phong này khiến trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy vô cùng kiên định.
Tiêu Phàm đang muốn xoay tay chuyển hướng kiếm chém về phía Bạch Y Công Tử một nhát, bỗng nhiên một tiếng nổ vang lớn, nhịp tim Tiêu Phàm bỗng nhiên trở nên hỗn loại, mà một khoảng đất trời cũng bị tiếng nổ khoa trường này đảo loạn…
Vùng Đất Sống Động!
Kỹ năng danh hiệu của Mạch Tử Ồn Ào, có thể triệu hồi được âm thanh của subwoofer của thế giới khác, phát tạp âm ra bốn phía oanh tạc, nhằm tăng thêm lợi ích cho bản thân mình và khiến kẻ địch bất lợi.
Nhưng trong giờ phút này, điểm trí mạng nhất đối với Tiêu Phàm chính là tạp âm khoa trường do [Vùng Đất Sống Động] mang đến.
Tiêu Phàm không phải người đã tu luyện khổ sở tâm pháp Thục Sơn trong nhiều năm, hắn có thể dựa vào tâm pháp Thục Sơn để cảm ứng được mọi thứ ở xung quanh đã là không dễ dàng rồi.
Hiện tại có thể duy trì trạng thái kỳ diệu này trong khi đối chiến với Bạch Y Công Tử hồi lâu, với cảnh giới của Tiêu Phàm lúc này đã là cao lắm rồi.
Nhưng tu vi của Tiêu Phàm vẫn còn yếu, nhìn chung vẫn rất dễ bị quẫy nhiễu, sau một tiếng nổ vang từ subwoofer của Mạch Tử Ồn Ào, màn sương mỏng “trước mắt”của Tiêu Phàm hoàn toàn bị phá vỡ, tầm mắt của hắn lần thứ hai trở nên tối tăm…
Không đợi Tiêu Phàm kịp phản ứng lại, hắn bỗng nhiên cảm thấy trước ngực cùng sau lưng bỗng nhói đau, ba thanh vật cứng lạnh lùng đâm vào trong cơ thể hắn…
Nếu như sát thủ không thể mạnh hơn kẻ địch, thì sẽ không thể giết chết được kẻ địch, xưng hô “sát thủ” này cũng mất đi ý nghĩa.
Trong trò chơi, Bạch Y Công Tử là một sát thủ, hắn ta vẫn luôn cảm thấy danh xưng “sát thủ” này rất có soái khí, cho nên Bạch Y Công Tử không muốn mất nó…
Mặc dù Bạch Y Công Tử vẫn tự tin vào sương mù mà kỹ năng thiên phú của bản thân tạo ra, nhưng hắn ta tâm tư cẩn thận, hắn ta biết sương mù của mình rồi cũng sẽ có ngày bị ai đó phá được, cho nên hắn cũng đã suy nghĩ về biện pháp để đối phó.
Để ứng phó được với kẻ địch như vậy, thậm chí Bạch Y Công Tử không tiếc liên thủ cùng với người đồng đội Mạch Tử Ồn Ào mà mình vẫn luôn ghét, chỉ là Bạch Y Công Tử không hề nghĩ tới, nhanh như vậy hắn ta đã gặp được người có thể phá giải được sự quấy nhiễu của sương mù…
Đối thủ mất đi thị giác còn có thể dựa vào cái gì để phân biệt vị trí?
Bạch Y Công Tử suy nghĩ, cũng chỉ còn lại thính giác.
Cho nên, Bạch Y Công Tử nghĩ đến chiếc loa subwoofer ầm ầm kia của Mạch Tử Ồn Ào.
Lúc này để xử lí Tiêu Phàm, Bạch Y Công Tử cam nguyện để bản thân trở thành người phụ trợ trong tấn công, để lực chú ý của đối thủ hoàn toàn tập trung vào một kích này của mình.
Ngay trong chớp mắt giao phong với nhau, âm thanh vang dội của subwoofer vang lên, chiến thuật mà Bạch Y Công Tử và Mạch Tử Ồn Ào vạch lên từ trước bắt đầu được triển khai.
Kết quả đúng như hắn ta dự đoán, trong trận sóng âm này Tiêu Phàm hoàn toàn mất đi phương hướng, Phá Quân tay phải cầm kiếm đâm vào ngực Tiêu Phàm, dao găm của Mạch Tử Ồn Ào cũng cắm đến tận gốc vào giữa ngực Tiêu Phàm.
Mà để chắc chắn hơn nữa, Bạch Y Công Tử nhặt thanh trường kiếm ban đầu trên tay trái Phá Quân, lại đâm Tiêu Phàm thêm một nhát nữa.
Bạch Y Công Tử cũng không lập tức thu lại sương mù của mình, cho dù có tận mắt nhìn thấy Tiêu Phàm bị lưỡi đao sắc bén đâm vào, hắn ta vẫn cứ cẩn thận tỉ mỉ như trước, bởi vì trước đây cây quạt của hắn ta cũng đã từng đâm vào trong thân thể Tiêu Phàm, nhưng trong giây lát bóng người của Tiêu Phàm lại như hóa thành ảo ảnh.
Lần này Bạch Y Công Tử phải xác định rằng Tiêu Phàm thật sự đã bị hắn ta và đồng bọn hoàn toàn diệt hết đường sống mới chịu thôi.
Giây tiếp theo, Bạch Y Công Tử nở nụ cười, nụ cười này khiến dây thần kinh vẫn luôn bị gò ép của hắn ta được thả lỏng, bởi vì hắn ta biết trận chiến lần này cuối cùng cũng kết thúc rồi…
Khóe miệng Tiêu Phàm có một dòng đỏ tươi chảy xuống, Bạch Y Công Tử biết, máu, là không thể giả được.
Bạch Y Công Tử buông lỏng tay trái đang cầm kiếm ra, lại thu hồi lại chiếc quạt tương giao với thanh lợi kiếm của Tiêu Phàm, rồi đặt trước ngực mình phẩy phẩy, một mảng trắng tuyết khắp trời đất dần dần tản đi theo gió cùng với những lần vỗ nhẹ của chiếc quạt.
Thế giới một lần nữa trở về lại hình dáng ban đầu, tầm mắt của mọi người cũng một lần nữa trở nên rõ ràng.
Aina đứng bên ngoài màn sương vô cùng lo lắng mà chờ đợi, cô nhìn thấy sương mù đang tan dần, vốn là có chút vui sướng, nhưng khi thấy rõ được khung cảnh trước mắt mình, cô bỗng nhiên cảm thấy lòng mình nặng nề hơn, một dòng trong suốt tràn ra khỏi khóe mắt, yên lặng chảy xuống.
Vẻ mặt Thái Thập Tam khiếp sợ, biểu tình đờ đẫn, bởi vì tín ngưỡng của cô đã vỡ rồi, không nhiên không còn tín ngưỡng nữa khiến cô không biết phải làm sao, nội tâm của cô bỗng trở nên trống lỗng.
Tiểu Miêu nhìn những người trên chiến trường, thở dài, vẻ mặt thoải mái.
Quả nhiên đúng như cô ta dự đoán, dưới tình huống lực chiến đấu vô cùng không cần bằng, Lich King Mệnh Phàm vẫn khó mà tránh khỏi cái chết, tiếp theo là đến lượt cô ta rồi.
Lần này Tiểu Miêu cũng không định chạy trốn nữa, trong lòng cô ta thầm nghĩ, lần này để cho 划水之旅 xui xẻo này hoàn toàn chấm dứt đi.
Trên chiến trường, Tiêu Phàm vẫn đứng thẳng, Phá Quân cùng Mạch Tử Ồn Ào một trước một sau đứng bên cạnh hắn, hai thanh trường kiếm giao nhau mà đâm vào trước ngược Tiêu Phàm, một thanh dao găm trực kiếm cắm vào ngực hắn, khiến cho dáng người đứng thẳng của hắn có mang vài phần bi tráng.
Khi màn sương mỏng trước mắt Tiêu Phàm bị tiếng nổ ầm ĩ xé tan, tầm mắt hắn lại là một màu đen, một trước một sau ba nơi truyền đến cảm giác đau đớn, Tiêu Phàm liền hiểu rõ được tình cảnh của mình giờ phút này.
Xem ra bản thân mình vẫn quá kiêu ngạo khinh địch, có điều cũng đành vậy, xem như được giải thoát rồi, khoảng thời gian vừa qua khiến Tiêu Phàm cảm thấy thật sự quá mệt mỏi…
Nhưng đến khi sương mù tản đi hết, Tiêu Phàm mở hai mắt nhìn thấy vẻ mặt của đám Aina, bỗng nhiên hắn cảm thấy trong lòng đau xót, bỗng nhiên hối hận vô cùng, cũng cực kỳ không cam lòng…
Nhưng tất cả đều đã quá muộn rồi, lượng HP 0% đã tàn nhẫn nói lên mọi điều.
Phá Quân cùng Mạch Tử Ồn Ào đồng thời rút lại vũ khí trong tay mình, thân mình đang đứng thẳng của Tiêu Phàm cũng không thể chống đỡ được nữa, ầm ầm ngã xuống…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo