Xì xì, ngọn lửa chỉ bùng lên một lần, sau đó hóa thành khói tan biến đi, nhưng lúc này làm gì còn bóng dáng của Mạch Tử Ồn Ào nữa?
…
Tiểu Miêu khuôn mặt ửng hồng, hơi thở gấp gáp, nhìn chằm chằm Tiêu Phàm không chớp mắt, trong mắt là ánh sáng cực kì rực rỡ.
Trời ạ, trong khoảnh khắc lúc nãy đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
“Lich King” Mệnh Phàm chết đi rồi “Mê Chi Thi Biến”.
Sau đó trên người không biết vì sao lại bốc cháy hừng hực, tạo sao lại có chuyện như vậy?
Thế nhưng “Lich King” Mệnh Phàm toàn thân bốc cháy lại thật sự rất đẹp trai đó.
Tiếp đó Tiêu Phàm nhanh chóng liếc mắt nhìn xuyên qua lồng ngực của Phá Quân, trong khoảnh khắc triệt để thiêu chết hắn ta, động tác kia, tư thế kia, thực sự quá tà mị!
Sau khi giết chết Phá Quân, Tiêu Phàm xoay người đuổi theo Bạch Y Công Tử, bá đạo đạp hắn xuống đất điên cuồng “ma sát”…
Nghĩ đến đây, Tiểu Miêu cắn môi dưới, trên mặt lướt qua một tia xấu hổ, Mệnh Phàm thật có khí phái anm tử quá.
Cuối cùng là “Excuse me? Check it out?”
Wow! Cực kì giỏi!
Xong rồi, Tiểu Miêu ta hôm nay thật sự là bị bệnh mất rồi, nếu không tại sao lại thấy Mệnh Phàm thuận mắt như vậy cơ chứ?
Chẳng lẽ mình trúng phải sở trường là yêu thuật trong truyền thuyết của “Lich King” Mệnh Phàm rồi sao?
Thế nhưng…thế nhưng… Bây giờ Tiêu Phàm vẫn rất đẹp trai đó!
Chính mình nên làm như thế nào mới đúng đây.
Tiểu Miêu nhìn Tiêu Phàm càng lúc càng trở nên nên thâm tình, trong ánh mắt dường như ẩn giấu trái tim màu hồng nhạt đang bay lên…
Tiêu Phàm sau khi xử lí xong Mạch Tử Ồn Ào thì chậm rãi đi về phía O’Sullivan, lúc sắp đi đến trước người gã ta thì Tiêu Phàm dừng bước, yên lặng nhìn kĩ gã ta.
O’Sullivan cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ trong sự khiếp sợ, hắn không ngờ kết quả tốt đẹp của mình trong nháy mắt lại chuyển biến, hơn nữa còn là vì tiểu ác ma cấp 3 đáng ghét trước mắt này!
Nếu như gã ta có thể ra tay, gã ta sẽ không ngại tự mình dạy cho tiểu ác ma đáng ghét một bài học sâu sắc, đáng tiếc…
“Phế vật, con mẹ nó tất cả đều là phế vật!”
O’Sullivan khó có thể duy trì biểu hiện trấn định của chính mình lúc trước, chửi ầm lên một trận, sau đó oán độc trừng mắt nhfin Tiêu Phàm, nhanh chóng chống pháp trượng xoay người bỏ đi…
Tiêu Phàm nhìn O’Sullivan dần dần khuất bóng biến mất ở phương xa, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, ngọn lửa trên người bỗng nhiên bùng lên, thổi phù một hơi, liền giống như vặn bếp gas, hoàn toàn tắt ngấm, có vẻ hơi cụt hứng.
Mùi khói lửa trong không khí cũng vì ngon lửa đã tắt đi mà dần dần tiêu tan bớt, chỉ còn lại chút mùi hương thơm ngát, lúc cơn gió nhẹ thổi qua sẽ vô thức hít vào mấy hơi, khiến người ta vì thế mà say đắm.
Tiêu Phàm xoay người lại, cảm thấy hơi uể oải, nhưng nhìn thấy mọi người bình yên vô sự, Tiêu Phàm vui mừng nở nụ cười, đẩy lùi nhóm người O’Sullivan thật không dễ dàng gì.
Thái Thập Tam thấy Tiêu Phàm nhìn mình, trong lòng không ngừng vui vẻ, thu lại thái độ hung ác hô bạo bình thường trước kia, khuôn mặt yếu ớt nhào vào trong ngực của Tiêu Phàm.
Nhưng lúc này bỗng nhiên có người lướt qua bên cạnh người cô, nhanh hơn một bước nhào vào trong ngực Tiêu Phàm, cũng khiến cho Thái Thập Tam đang trên đường đi đến bị hất văng ra ngoài…
Thái Thập Tam tức giận bò dậy từ trên mặt đất, cảm nhận được sự đê tiện vừa rồi, Thái Thập Tam sẽ rất nhanh biết được vừa rồi ai là người đã hất cô ngã văng ra.
Thái Thập Tam đang muốn tìm hồ ly tinh ngực lớn đáng chết kia tính sổ, mà khi cô nhìn thấy nước mắt lăn dài trên gò má của Aina thì không khỏi thở một hơi dài thườn thượt.
Bổn tiểu thư đại nhân đại lượng, lần này tạm thời sẽ tha cho cô một mạng, không có ngoại lệ nữa đâu, Thái Thập Tam yên lặng nói thầm trong lòng, nhưng vẫn không quên nhào vào trong ngực của Tiêu Phàm.
Tiểu Miêu đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt không vui của Thái Thập Tam khi bị Aina đẩy qua một bên, không nghĩ đến Đại tiểu thư của tổ chức xã hội đen luôn luôn hung dữ với người khác lại có thể làm ra loại hành động tỏ vẻ dễ thương như thế trước mặt “Lich King” Mệnh Phàm.
Mà bây giờ Aina đã đi trước một bước nhào vào trong ngực Tiêu Phàm, Thái Thập Tam cũng nhào lên ngay sau đó, chỉ có bản thân mình ngồi ngây ngốc bên trên mặt có có vẻ không được đúng lắm.
Tiểu Miêu bỗng nhiên nghĩ đến chính mình lúc trước dường như đã từng thầm nghĩ trong lòng, nếu lần này “Lich King” Mệnh Phàm trở mình, chính mình sẽ ngay lập tức gả cho hắn!
Nghĩ đến điều này, khuôn mặt Tiểu Miêu trong nháy mắt đỏ bừng như quả cà chua.
Lẽ nào đây chính là ý trời?
Không! Không đúng! Hắn đã từng chết một lần, không tính là trở mình!
Tiểu Miêu sẽ không bao giờ muốn gả cho “Lich King” Mệnh Phàm đâu!
Có điều dáng vẻ vừa rồi của Mệnh Phàm đúng là rất đẹp trai đó nha, đến mức sắp bằng với soái ca Tịch Dương trong lòng mình rồi.
Nếu như vậy thì thật ra chính mình gả cho hắn cũng là lựa chọn không tệ…
Ừ, nếu Mệnh Phàm đã đuổi hết đám sát thủ biến thái đó đi, tạm thời coi như là trở mình vậy.
Vậy cũng tốt, bổn tiểu thư cũng không quan trọng mấy thứ lặt vặt, coi như hắn đã qua cửa rồi.
Vậy thì bây giờ?
Tiểu Miêu ngẩng đầu nhìn Aina đang nằm trong ngực Tiểu Phàm cùng với Thái Thập Tam vẻ mặt không vui đang ôm cổ Tiểu Phàm đứng bên cạnh, hô hấp dần trở nên dồn dập, trái tim đập mạnh lên hồi…
Hiện tại là lúc chia sẻ khoảnh khắc thắng lợi, vậy mình sẽ cố hết sức gia nhập chúng với mấy cô gái đó, lấy cách của các cô ấy, cùng nhau chia sẻ niềm vui chiến thắng!
Tiểu Miêu đứng dậy, hai mắt tỏa sáng, giống như dã thú trên thảo nguyên nhìn thấy con mồi của chính mình.
Đúng vậy, không sai! Mình chỉ muốn chia sẻ niềm vui chiến thắng, tuyệt đối chỉ là muốn chia sẻ niềm vui chiến thắng thôi! Meo~!
…
Tiêu Phàm nhìn thấy khuôn mặt khóc lóc đau lòng của Aina đang nằm trong ngực mình, trong lòng có chút cảm động, dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng cô, sửa lại những lọn tóc bị rối loạn của cô, có vẻ cực kì ấm áp.
Nhưng lúc này Tiêu Phàm lại cảm thấy có thứ gì đó đang chen chúc đến bên cạnh mình, trong lòng có chút nghi ngờ.
Tiếp đó hai cánh tay tinh tế ngay lập tức vòng lên cổ hắn, cả người dựa sát vào người hắn.
Tiểu Phàm cuối cùng cũng biết là chuyện gì đang xảy ra, cái cô Đại tiểu thư Thái Thập Tam đó đang nhào lên.
“Được rồi, được rồi, mọi chuyện đều đã qua, không sao rồi, hai người buông ra đi.”
Nói thật thì cảm xúc mềm mại của Aina kia tương đối khiến cho Tiêu Phàm mê mẩn, đáng tiếc hắn thực sự chịu không nổi, cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ bị Thái Thập Tam siết chết, Tiêu Phàm đã không còn cơ hội sống lại lần nữa, hắn cũng không muốn chết nữa như trong trận chiến với “Hoàng hạ tứ kiệt” lúc nãy đâu, lại bị chính thành viên trong đội ngũ của mình siết chết, hắn vội vã lên tiếng ngăn cản hai người này lại.
Aina lúc này còn đang lưu luyến nhiệt độ ấm áp của Tiêu Phàm cùng với mùi hương nhàn nhạt dễ chịu trên người hắn, nghe thấy Tiêu Phàm nói vậy, trên mặt xuất hiện sự xấu hổ, giơ tay lau nước mặt, rụt rè lui ra.
Thái Thập Tam nhìn thấy kình địch của mình đã lui ra, chính mình cũng đành phải thu tay lại, thế nhưng trên mặt lại xuẩ hiện vẻ đáng tiếc chưa đã thèm.
Sau khi Thái Thập Tam buông tay, Tiêu Phàm rốt cuộc cũng thở ra một hơi, chưa kịp để hắn hồi phụ lại tinh thần thì bỗng nhiên lại có thêm một người nữa nhào vào trong ngực hắn.
Tiêu Phàm chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn cô gái đang ở trong ngực mình, sắc mặc cực kì quái dị, trong lòng không hiểu chuyện gì, tôi cùng cô quen thuộc đến vậy sao?
…
Aina đã lui ra trước, Tiểu Miêu trên đường chạy tới làm một phen đấu tranh tâm lí với chính mình, cuối cùng ý nghĩa tích cực hướng đến việc “Chia sẻ nềm vui chiến thắng” với “Lich King” Mệnh Phàm đã chiến thắng quan niệm “đê tiên vô liêm sỉ” của người đời.
Vì thế cho nên Tiểu Miêu quyết định gia nhập vào đội ngũ cùng với Aina và Thái Thập Tam.
Đương nhiên điều này hoàn toàn không phải chỉ vì ham muốn cá nhân mà đây là một loại biểu hiện sự đoàn kết của đội ngũ, tuy rằng chỉ là đội ngũ tạm thời, thế nhưng chỉ là người đảm nhận việc không quan trọng trong đội ngũ, Tiểu Miêu đối với hai chữ đoàn kết về mặt tư tưởng vẫn có sự nhận thức sâu sắc.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo