Hắn không thể nào phát hiện vị trí của mình ở trong màn sương này được, nhưng một kiếm vừa rồi của hắn phải giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ đây chỉ là may mắn thôi sao?
Đúng vậy, nhất định là sự vậy, chỉ có như vậy mới có thể giải thích được hành động vừa rồi của hắn.
Bạch Y Công Tử kết luận một kiếm vừa rồi của Tiêu Phàm chỉ là may mắn, bởi vì hắn ta vô cùng tin tưởng rằng Tiêu Phàm không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh khi ở trong sương mù, hơn nữa trong lòng hắn ta vẫn có bản năng kháng cự với việc Tiêu Phàm có thể loại bỏ được tuyệt chiêu của hắn ta, bởi vì màn sương này chính là kiêu ngạo trong trò chơi của Bạch Y Công Tử.
Bạch Y Công Tử tự trấn an nỗi lòng của mình, hắn ta lại tiến đến gần Tiêu Phàm, lần này hắn lại chạm rãi thong thả mà bước đến, bởi vì sau khi Tiêu Phàm vung một kiếm kia, trong lòng Bạch Y Công Tử bỗng nhiên có một nỗi bất an, hắn ta phải để [Thám Hoa Trong Sương] lại để đề phòng bất trắc…
Lúc này Mệnh Phàm đang nhắm hai mắt lại, cho dù mình trực tiếp đến trước mặt hắn ám sát, hẳn là hắn cũng sẽ không phát hiện được nhỉ?
Bạch Y Công Tử suy nghĩ xong lộ tuyến tấn công của mình, lần thứ hai giơ chiếc quạt ra, lần này trong mắt Bạch Y Công Tử thiếu đi phần tự tin, lại nhiều hơn sự cẩn thận.
…
Sau khi Tiêu Phàm vung một kiếm qua phía sau, cây quạt kia trực tiếp biến mất trong sương mù ngay trước mắt hắn, hoàn toàn không có chút dấu vết đã từng tồn tại nào, điều này khiến Tiêu Phàm rất nghi ngờ, nhưng ngay lúc này, Tiêu Phàm bỗng nhiên phát hiện cây quạt kia lại xuất hiện trước người mình, lần này Tiêu Phàm vẫn không hề do dự mà vung trường kiếm lên chém xuống!
Gì cơ?
Lại không thấy nữa, chẳng lẽ đây là ảo giác?
Mình cứ tưởng là mình có thể cảm nhận được vị trí của Bạch Y Công Tử trong sương mù chứ.
Tiêu Phàm đứng trong sương mù, trên mặt hắn xuất hiện vẻ hoang mang, mà ở xa xa, Bạch Y Công Tử lại đang sợ hãi nhìn hắn, bởi vì vừa rồi nếu như không phải hắn ta kịp thời sử dụng kỹ năng danh hiệu [Thám Hoa Trong Sương] của mình, thì sợ rằng hắn ta sẽ chết ở dưới kiếm của Tiêu Phàm…
Chuyện gì thế này?
Vì sao Mệnh Phàm lại có thể cảm nhận được mình đang ở đâu? Đáng lẽ ra hắn đã “mù” rồi mới đúng chứ!
Ở trong sương mù của chính mình Bạch Y Công Tử thiếu chút nữa lại bị kiếm chém trúng, tự tin của hắn ta bắt đầu lung lay.
Không đâu, nhất định lúc này vẫn là may mắn thôi! Đúng vaajty, nhất định là may mắn, nhất định là vừa rồi hắn chỉ luống cuống tay nên nên khua bừa mà thôi!
Bạch Y Công Tử vẫn không thể tin Tiêu Phàm có thể phát hiện sự tồn tại của hắn trong tình huống thị giác bị quấy nhiễu, ánh mắt hắn ta trở nên càng tàn nhẫn, để chứng minh tính chính xác trong quan điểm của mình, Bạch Y Công Tử lại lao ra, có điều bước đi của hắn ta lần này bắt đầu có vẻ lộn xộn, không còn trầm ổn như trước nữa…
Chưa được bao lâu, Bạch Y Công Tử đã đi tới bên cạnh Tiêu Phàm, hắn ta thấy Tiêu Phàm trước mắt vẫn là bộ dáng bình tĩnh vô cùng, nội tâm Bạch Y Công Tử không khỏi cảm thấy bực bội.
Bạch Y Công Tử sử dụng khí lực toàn thân, đâm một nhát về phía ngực Tiêu Phàm, thề phải giết chết Tiêu Phàm với một nhát!
Đinh!
Một âm thanh nhẹ nhàng bỗng vang lên trong sương mù, lại có vẻ vang đội đến lạ tại nơi yên tĩnh này.
Vẻ mặt Bạch Y Công Tử ngạc nhiên, hắn ta khó mà tin nổi nhìn Tiêu Phàm đứng trước mặt mình, cây quạt của Bạch Y Công Tử hung ác mà đâm ra, lại dừng lại ngay trước ngực Tiều Phàm, bởi vì có một thanh kiếm chặn ngang trước ngực Tiêu Phàm khiến cây quạt khó có thể tiến thêm nửa bước nào nữa, lúc này Tiêu Phàm đang nhắm hai mắt nở nụ cười…
Bởi vì cảm giác va chạm mà thân kiếm truyền đến nói cho Tiêu Phàm, cảm giác kỳ diệu kia của hắn thật sự linh nghiệm.
Tiêu Phàm không biết vì sao ở trong trò chơi mình vẫn có thể vận hành được tâm pháp Thục Sơn, cũng không biết dưới tình trạng trước mắt của mình, nhắm mắt vận hành tâm pháp Thục Sơn vì sao lại xuất hiện cả màn sương mỏng này, mà màn sương này vì sao lại có thể phản hồi lại vị trí của Bạch Y Công Tử trong mắt Tiêu Phàm, nhưng Tiêu Phàm biết rằng như vậy tức là bản thân mình vẫn còn hi vọng.
Hi vọng xuất hiện, trong lòng Tiêu Phàm thấy sáng khoái hơn nhiều, nhưng Tiêu Phàm vẫn cảm thấy cách cảm ứng không hợp lẽ thường này phát sinh trên người mình là một chuyện khó tin được!
Có điều nhớ lại những phương thức học được từ bộ môn tuyệt học Thục Sơn, trong lòng Tiêu Phàm thoải mái hơn nhiều.
Dù sao so với việc vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một lão ăn xin, “I have a tuyết lê, I have a app, tuyết lê app”, thì trạng thái kỳ diệu hiện tại vẫn dễ chấp nhận hơn.
Tiêu Phàm không biết trước mắt mình đang xảy ra chuyện gì, Bạch Y Công Tử lại càng khỏi phải nói, nếu như Tiêu Phàm ngăn cản tấn công của hắn ta một lần thì là ngẫu nhiên, hai lần tấn công thì là may mắn, vậy ba lần thì sao?
Ba lần tất nhiên đã có thể nói rõ vẫn đề, Bạch Y Công Tử dù không muốn tin, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, hiệu quả che lấp thị giác trong sương mù của hắn đã mất đi hiệu lực với Tiêu Phàm.
Đáng chết! Vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ tên Mệnh Phàm này giống như vẫn tên cao thủ võ công trong phim điện ảnh, có thể nghe được vị trí của mình hay sao?
Sau khi bạch Y Công Tử ở trong sương mù đánh lén ba lần vẫn không thành công được, trong lòng hắn ta quyết đoán bỏ qua suy nghĩ đánh lén Tiêu Phàm lần nữa, trực tiếp cầm quạt xông lên, cho dù Tiêu Phàm có thể nhận ra được vị trí của hắn ta trong sương mù, nhưng năng lực chiến đấu hẳn là sẽ phần nào bị quấy nhiễu và suy yếu!
Cây quạt lần thứ hai giao phong với trường kiếm, nhưng cây quạt của Bạch Y Công Tử chỉ là đạo cụ làm màu bình thường, không thể coi là bình khí, giằng co với song kiếm của Tiêu Phàm tất nhiên không phải chỉ thua kém một ít, cũng may Bạch Y Công Tử còn có chiêu thức [Thám Hoa Trong Sương], cứ hai giây lại thoắt ẩn thoắt hiện, thân pháp ở trong sương hoạt bát vô cùng, lại thêm việc Tiêu Phàm lúc này đang bị ảnh hưởng bởi hiệu quả từ [Địa Phược Đồ Đằng] của O’Sullivan, thân hình trở nên nặng nề hơn rất nhiều, trong một khoảng thời gian ngắn, hai người chiến đấu ngang tài ngang sức.
Tình hình chiến đấu giằng co, Tiêu Phàm vẫn kiên nhẫn tìm kiếm cơ hội chiến thắng, nhưng Bạch Y Công Tử lại vô cùng bất mãn với cục diện lúc này.
Vì sao lại đánh thành như thế này? Phải biết rằng hiện tại Mệnh Phàm đang bị vây trong địa bản của mình đó!
Nếu như Mệnh Phàm thực sự giống như cao thủ võ lâm trong mấy bộ phim điện ảnh, chỉ cần nghe âm thanh cũng có thể biết vị trí thì cũng đành, nhưng mình cũng đã dùng thần kỹ [Thám Hoa Trong Sương] ẩn hiện để đánh lén nhiều lần, vì sao vẫn khó có thể hạ được hắn?
Bạch Y Công Tử không biết sau khi Tiêu Phàm nhắm hai mắt lại, cơ bản là cảm ứng vạn vật xung quanh dựa vào tâm pháp Thục Sơn cảm nhận được khí cảm sinh ra từ trời đất, hình thức tấn công cũng trở nên đơn giản hơn nhiều so với trước đây.
Bình thường nếu như đụng phải một đối thủ có thân pháp dịch chuyển tức thời, ngay trong khoảnh khắc đối thủ biến mất ở vị trí ban đầu, lực chú ý của Tiêu Phàm có lẽ sẽ dừng lại ở vị trí mà kẻ địch biến mất một lát, điều này sẽ ảnh hưởng nhiều đến tốc độ phản ứng trong chiến đấu.
Nhưng lúc này, Tiêu Phàm lại trực tiếp đánh tan mối uy hiếp vừa xuất hiện trong sương mù là được, hoàn toàn rút gọn được quá trình phiền phức “phản ứng – phát hiện – ra tay”, mà đơn giản hóa thành “phát hiện – ra tay”, gọn gàng linh hoạt hơn rất nhiều.
…
Mặc dù Bạch Y Công Tử rất muốn nhân cơ hội này báo thù rửa hận, nhưng hắn ta biết không thể cứ như thế này được nữa.
Bởi vì trực giác làm sát thủ của hắn ta cảm nhận được rất rõ ràng, con mồi trước mắt của mình dường như đang dần dần trưởng thành trong quá trình chiến đấu, càng ngày càng trở nên khó nhằn hơn, hơn nữa “Hoàng Hạ Tứ Kiệt” bên mình cũng đã giằng co với Mệnh Phàm lâu lắm rồi, Nhân Sinh Bại Khuyển còn chết ngay khi đang dây dưa với Tiêu Phàm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo