Tiêu Phàm không biết giờ phút này mọi người đang suy nghĩ những gì, bởi vì hắn cũng có chút nghi hoặc với tình trạng hiện tại của bản thân.

Lúc lượng HP rơi về vị trí số không, Tiêu Phàm ở trong bóng đêm vô tận chờ đợi thời điểm mình được đưa về điểm hồi sinh, trong lòng cảm thấy bi thương sâu sắc. Hắn không biết sau khi bản thân mình sống lại thì nên đối mặt với anh mắt của Đại Ca Cầm Đầu như thế nào, cho nên hiện tại hắn càng hi vọng bản thân có thể ngồi yên trong bóng tối lâu một chút.

Tiêu Phàm không cảm nhận được, trong lúc hắn đang hao tổn tinh thần, thông báo hệ thống liên tiếp hiện ra rồi trượt đi….

Không biết trôi qua bao lâu, thân thể của Tiêu Phàm mới hồi phục tri giác, nhưng điều khiến cho hắn buồn bực chính là hắn không thể sử dụng chút sức mạnh nào, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.

Sao lại thế này? Chẳng lẽ trong trò chơi này xuất hiện bug rồi, rõ ràng bản thân mình đã sống lại, sao lại không thể cử động được thế này?

Đúng lúc đấy, Tiêu Phàm bỗng nhiên cảm nhận được thân mình trở nên nóng bỏng, sau đó trái tim của hắn giống như được đặt một cái máy bơm điện, giật mạnh một chút. Có điều là cảm giác càng giống như có thứ gì đó ở trong tim trực tiếp nổ toạc ra, kèm theo máu tươi chảy xung quanh thân thể cọ rửa, nhiệt độ trong cơ thể lại càng trở nên nóng rực.

Cuối cùng Tiêu Phàm cũng mở mắt ra lần thứ hai, chống thân thể của mình dậy, nhìn thấy ngọn lửa xanh lam nhạt trên hai tay của bản thân, ánh mắt hắn đầy vẻ mờ mịt.

Đối mặt với tình cảnh kỳ lạ này của bản thân, Tiêu Phàm không chần chừ thêm nữa, lập tức mở thông tin nhân vật của bản thân lên xem.

Tầm mắt của hắn nhanh chóng lướt qua các dòng hệ thống thông báo, cuối cùng dừng lại ở thanh trạng thái nhân vật bản thân, nhìn thấy lượng HP hiển thị 100%. Sau đó tiếp tục nhìn xem vị trí hiện tại của bản thân, Tiêu Phàm nở nụ cười, cười vô cùng thoải mái.

Tiêu Phàm không biết được nụ cười của hắn ánh lên ánh lửa xanh thắm xung quanh dọa người đến mức nào. Mà ngọn lửa bùng lên lại không hề phù hợp với màu sắc lạnh lẽo lặng trơ ra của nó. Trong từng đợt tiếng nổ đùng, ngọn lửa bùng lên có tiết tấu trên người Tiêu Phàm, tựa hồ nổ lên còn tinh quái hơn cả điện quang.

“ Anh… cái này…”

Phá Quân không thể tin được những gì diễn ra trước mắt này, lúc nhìn thấy thân thể Tiêu Phàm bao trùm bởi lửa xanh, đứng lên lần nữa, hắn ta muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết phải nói gì, cuối cùng chỉ ấp úng nói ra được ba chữ không rõ ràng, cũng không liên quan gì với nhau, càng không thể biểu đạt suy nghĩ hỗn loạn trong lòng hắn ta lúc này.

Nhưng sau khi Phá Quân mở mồm ra, Tiêu Phàm lại dời tầm mắt về phía hắn ta. Bởi vì kiếm của Phá Quân lúc này đang rất gần Thái Thập Tam, đoạn khoảng cách này làm cho Tiêu Phàm cảm thấy không thoải mái.

Bùm!

Thấy ngọn lửa trên người Tiêu Phàm bỗng nhiên bùng lên, vọt lên cao, sau đó đột nhiên nổ tung ra, một đoạn đuôi lửa kéo ra thật dài xoẹt ngang qua không khí…

Trên mặt Phá Quân đầy vẻ khiếp sợ, hắn ta chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn thấy một cánh tay phải đầy lửa xanh bốc khói đã đâm xuyên qua ngực của hắn ta.

Thái Thập Tam ngửi thấy hương thơm càng ngày càng nồng đậm, cảm nhận được không khí xung quanh người vô cùng nóng, trên mặt cô hiện ra thần sắc phấn khởi. Hai mắt cô phản chiếu ánh lửa trước mắt bắt đầu trở nên có hồn, sáng lên trong suốt, phảng phất giống như bầu trời đêm đầy sao kia vậy…

Tiêu Phàm rút cánh tay phải đâm vào ngực Phá Quân của bản thân ra, không có máu tươi chảy ra, chỉ có một đốm lửa xanh đột nhiên cháy lên, thân ảnh của Phá Quân bên trong ngọn lửa xanh thẳm hóa thành một làn khói xanh bay theo gió, mùi hương trong không khí càng càng càng phát ra nồng đậm.

Tiểu Miêu nhìn cảnh tượng này ở khoảng cách rất gần, hai gò má của cô ta bắt đầu đỏ ửng lên, hô hấp trở nên nặng nề, bộ ngực có chút no đủ của cô ta trở nên phập phồng theo từng nhịp thở.

Tuy rằng “Lichking” Mệnh Phàm tiếng xấu rõ ràng, thái độ làm người hèn mọn xấu xa, nhưng mà… nhưng mà…Cảnh tượng vừa rồi, không khỏi ngầu quá đi!

Vừa mới nổ đùng một tiếng, khí thể vô cùng uy mãnh, sau đó ngọn lửa nổ tung ra, Tiêu Phàm đột nhiên bật dậy, nháy mắt tiến sát Phá Quân, một quyền đâm xuyên qua lồng ngực hắn ta. Oa oa oa! Thật sự ngầu quá đi!

Ôi trời ơi! Mới vừa nãy “Lichking” Mệnh Phàm anh sao có thể ngầu đến như vậy!

Khác với Tiểu Miêu đang bên mê trai, Bạch Y Công Tử và Mạch Tử Ồn Ào nhìn thấy Phá Quân bị đốt thành tro tàn trong nháy mắt thì nhéo mắt lại, lập tức phản ứng lui về phía sau mấy bước, tạo ra khoảng cách với Tiêu Phàm, trong ánh mắt vẫn bao hàm cảm xúc khó hiểu như trước.

O’Sullivan lại có vẻ mặt kinh hãi, đợi đến lúc phản ứng lại xong thì biến thành vô cùng tức giận.

Đáng chết! Tên tiểu ác ma cấp ba quái dị này cư nhiên lại dám giết một người ngay dưới mắt gã ta!

Nguyên tố trong không khí xung quanh O’Sullivan đột nhiên bạo động, Huyết quang quen thuộc lại xuất hiện lần nữa trên người của Bạch Y Công Tử và Mạch Tử Ồn Ào, đồ đằng lên tiếp mọc lên đột ngột từ dưới mặt đất…

Vô số vầng sáng bao xung quanh đồ đằng, sau khi số nhiều vầng sáng chồng lên nhau, màu sắc vốn nhợt nhạt lại có thể chuyển sang màu đậm, đục ngầu lại.

Hiệu quả của đồ đằng trị liệu – đồ đằng tăng ích nháy mắt có tác dụng với Bạch Y Công Tử và Mạch Tử Ồn Ào, khiến cho thực lực chiến đấu của bọn họ tăng lên, cùng lúc đó hiệu quả tiêu cực của đồ đằng địa phược - đồ đằng giảm ích đánh về hướng Tiêu Phàm, nhưng lại hoàn toàn dừng lại dưới chân hắn…

Đương nhiên O’Sullivan có để ý đến một chút khác thường này, trong mắt càng tràn ngập khó hiểu, gã ta có thể nhìn thấy chuyện này xảy ra thì nhất định là do lửa xanh quỷ dị trên người Tiêu Phàm kia cho phép, nhưng đám lửa xanh này rốt cuộc đến từ đâu, vì sao nó có năng lực lọc sạch hiệu quả tiêu cực của đồ đằng của mình?

Truyền thuyết nói rằng lửa thánh dùng lúc hiến tế vu tộc có khả năng lọc sạch hiệu quả, nhưng đám lửa xanh trên người Tiêu Phàm kia rõ ràng không phải lửa thánh.

Lửa thánh không phải là màu xanh lam, cũng không giống khói sương như ngọn lửa trên người Tiêu Phàm, khi thì mờ mịt khi thì thông suốt như vậy.

Hơn nữa ngọn lửa trên người Tiêu Phàm không hề có cảm giác trang nghiêm thần thánh gì, ngược lại có vẻ vô cùng tà dị, thậm chí còn có chút cảm giác làm cho lòng người mê say. Mùi hương mà nó mang theo khiến người khác chùng lại chính là bằng chứng tốt nhất.

Cho nên O’Sullivan cảm thấy vô cùng khó hiểu với việc ngọn lửa trên người Tiêu Phàm có thể lọc sạch hiệu quả tiêu cực đi, hơn nữa trong lòng gã ta vẫn luôn cảm thấy đám lửa xanh kia kì quái, hiệu quả đặc biệt mà lửa xanh kia đem lại cũng không đơn giản là tinh lọc…

Nhưng nếu không phải là tinh lọc thì sao lại có thể loại trừ hoàn toàn hiệu quả tiêu cực của đồ đằng gã ta tạo ra đây?

Chẳng qua giờ không phải là lúc để lo nghĩ chuyện này…

“Đệt, Mệnh Phàm, sao anh lại có thể như thế này, sao bỗng nhiên lại biến thành dáng vẻ ma quỷ như vật, chắc không phải anh dùng phần mềm hack đâu chứ? Hay là căn bản anh là một người máy, bằng không sao trên người anh lại bốc hỏa được?”

Bạch Y Công Tử luôn tự cho mình văn nhã nhìn thấy dáng vẻ này rồi nháy mắt xử lý Phá Quân thì toàn thân cũng không bình tĩnh được nữa, vừa mở miệng ra đã hỏi hai vấn đề không bình thường này. Thậm chí trong lòng Bạch Y Công Tử còn lờ mờ cảm nhận được, nếu như Tiêu Phàm nói hắn dùng phần mềm hack hay hắn là người máy thì trong lòng mình sẽ thản nhiên hơn một chút.

Nhưng Tiêu Phàm lại chẳng để ý đến hắn. Bùm một tiếng, lửa xanh trên người Tiêu Phàm lại bùng lên lần nữa, đột nhiên vọt tới chỗ Bạch Y Công Tử!

Điều này làm Bạch Y Công Tử hoảng sợ, vội vàng nghiêng người né tránh, hướng sang một bên để né. Tuy rằng hiện giờ trên người Bạch Y Công Tử đã được O’Sullivan buff lên bao nhiêu, nhưng đối mặt với khí thế hung mãnh của người lửa Tiêu Phàm, Bạch Y Công Tử vẫn không dám trực tiếp chống lại.

2.66586 sec| 2426.102 kb