Bạch Diện Thư Sinh nhớ lại trận chiến giữa Tiêu Phàm và Reginald cùng với lcus hắn phá vòng vây của bầy khỉ, không chắc chắn đáp: “Có lẽ... có thể... đấy!”

“Vyaj mày nói xem, đại tỷ cùng một chỗ với Tiêu Phàm, liệu đại tỷ có bị lọt vào độc thủ của Tiêu Phàm hay không?” Lưu Manh Đòi Nợi có chút lo lắng nói.

“Sẽ không!”

Lần này Bạch Diện Thư Sinh trả lời vô cùng chắc chắn, khiến cho Lưu Manh Đòi Nợ cảm thấy vô cùng kỳ lạ: “Tại sao?”

“Bởi vì hắn là gay.”

Lưu Manh Đòi Nợ vô cùng sợ hãi, lúc đang muốn hỏi Bạch Diện Thư Sinh nhiều chuyện hơn về Tiêu Phàm, đội ngũ của Long Hổ bang đã dừng lại. Bởi vì con đường phía trước xuất hiện một đội nhân mã.

Quân Sư Xấu Bụng nhìn thân ảnh quen thuộc đang cầm đầu đám người trước mắt, có chút không vui nói: “Reginald, mày định làm gì?”

Mà đàn em sau lưng Quân Sư Xấu Bụng liền trực tiếp rút vũ khí của mình ra, vẻ mặt vô cùng háo hức, bầu không khí lập tức trở nên giương cung bạt kiếm.

Thấy hành động bên phía Long Hổ bang, Reginald cuống quýt giải thích: “ Các anh đừng hiểu lầm, lần này tôi dẫn theo các thành viên trong công hội của tôi đến cũng không phải là để đánh nhau, mà là dự định muốn cùng các anh đi cứu Tiểu Miêu- thành viên trong đội ngũ của chúng tôi.”

“Cái cô MC tồi tệ kia á?”

Reginald có chút xấu hổ. Mặc dù trong lòng Reginald rất đồng ý với quan điểm này của Quân Sư Xấu Bụng, nhưng dù sao Tiểu Miêu cũng là khách của bọn họ, nói như vậy cũng không tốt.”

Tuy nhiên việc quan trọng nhất bây giờ là cứu Tiểu Miêu an toàn trở bề, Reginald cũng không so đo mấy thứ này: “Đúng thế.”

Nghe thấy Reginald nói, Quân Sư Xấu Bụng lạp tức hiểu ý, đưa tay ra hiệu ổn định, đàn em Long Hổ Bang phía sau gã cùng nhau thu hồi lại vũ khí của mình, sắc mặt có vẻ mất hứng.

“Được, vậy chúng ta cùng đi, việc này không nên trì hoãn.” Quân Sư Xấu Bụng không nói tiếp, trực tiếp ra hiệu cho Chiến Minh đi theo mình. Trong lòng gã vô cùng lo lắng cho Thái Thập Tam, cung không có tâm tư phí thời gian ở chỗ này với Chiến Minh.

Thế là đội ngũ nhân lực của hai thế lực lớn nhất trận doanh Thú Nhân cùng tập hợp lại đi về phía ngoại thành.

Động tĩnh lớn như vậy tất nhiên sẽ kinh động đến đông đảo những người chơi nhàn tản trong nội thành Aris. Những người chơi nhàn tản này thấy đám người đông nghịt này thì sinh lòng hiếu kỳ, nhưng e ngại dáng vẻ hung thần ác sát của hai người trong đội ngũ nên không có tiến lên hỏi thăm.

Không biết người nào đưa ra phỏng đoán: “Hai công hội liên thủ thảo phạt Boss dã ngoại, tin đồn rộ lên trong đám người càng ngày càng phổ biến khiến cho tất cả mọi người đều tin là thật. Vì thế vô số ánh mắt đều hướng về cái đội ngũ đang tiến về ngoại thành này.

Ngoài những người đến xem vì hiếu kỳ, hoặc là những người tham lam ôm ấp ý nghĩ đục nước béo cò, tốp năm tốp ba những người chơi nhàn tản khắc lặng lẽ bám theo hành tung của đội ngũ này. Nhưng do uy thế của Long Hổ Bang và Chiến Minh trong trận doanh Thú Nhân nên cũng không dám tiến đến quá gần, chỉ có thể quan sát bóng lưng của đội ngũ từ đằng xa.

Hành động của những người này, Quân Sư Xấu Bụng tất nhiên có phát hiện ra, nhưng gã lại không thèm để ý. Bây giờ đối với hắn, đến tiếp ứng cho Thái Thập Tam quan trọng hơn.

Do sự buông lỏng này, đám người chơi theo đuôi càng thêm làm càn, bắt đầu tụ lại càng đông, cuối cùng còn bắt đầu thông qua kênh chat cộng đồng để kêu gọi bạn bè, rất có dáng vẻ định thừa nước đục thả câu một trận lớn.

Thế là Long Hổ Bang cùng đội ngũ của Chiến Minh đi ở phía trước, mà sau lưng mang thei một cái đuôi to kéo dài từ thành Aris. Cái đuôi này dần dần lại khuếch tán ra từng mảng nhỏ, tựa như lông vũ trên đuôi của Khổng Tước.

Mà chỗ hẻo lánh nhất lại là một nơi, nếu như không chú ý tới, mọi người rất dễ bỏ qua nó...

Những người theo đuôi phía sau đều là tốp năm tốp ba, người chơi này lại lẻ loi trơ trọi một mình. Tướng mạo của gã bình thường, lẫn trong đám người có vẻ không đáng chú ý tới.

Tuy nhiên tông tổ chức, gã lại có một danh hiệu vô cùng vang dội Thính Phong Giả số 002.

Thính Phong Giả số 002 là người đang đảm nhận thu thập các tin tình báo ở trận doanh Thú Nhân cho Thính Phong Các , bây giờ hai công hội lớn của trận doanh Thú Nhân liên thủ lại tạo thành động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên gã muốn đuổi theo để tìm hiểu một phen.

“Báo cáo Boss, bên trận doanh Thú Nhân phát sinh đột biến, Long Hổ Bang và Chiến Minh bỗng nhiên tụ hợp lại mang theo một lượng nhân mã lơn ra khỏi thành, dường như là muốn đánh Boss dã ngoại lớn.”

Thính Phong Giả số 002 rời đến một chỗ không đáng chú ý, bắt đầu nói chuyện cùng Phong Ma Tiểu Xích Lang.

“Hả?” Phong Ma Tiểu Xích Lang nghe được thông tin này, vô thức nhíu mày, trong lòng thắc mắc: “Báo cáo cho tôi xem thân phận người dẫn đầu bên phía Long Hổ Bang.”

“Quân Sư Xấu Bụng dẫn đầu, theo sau còn có mấy thành viên chủ chốt cỉa Long Hổ Bang là Đại Ca Cầm Đầu, Bạch Diện Thư Sinh cùng Lưu Manh Đòi Nợ, hội trưởng công hội Thái Thập Tam không thấy xuất hiện trong đội ngũ.” Thính Phong Giả số 002 thành thật trả lời.

“Ô, kỳ lạ. Cái tên Mệnh Phàm kai không ở bên trong đám người này à?”

“Không thấy tung tích.”

Nghe Thính Phong Giả số 002 báo cáo xong, Phong Ma Tiểu Xích Lang trầm tư một lát, tự nhủ: “Rốt cục là có chuyện gì, Mệnh Phàm không phải ở cùng một chỗ với đám người đó hay sao, xem ra đã xảy ra chuyện gì đó rồi.”

“Thính Phong Giả số 002, cậu làm rất tốt, tiếp tục bám theo đội ngũ của bọn họ, thường xuyên giám sát nhất cử nhất động của bọn họ, mắt khác phân phó cho nhóm người Thính Phong tại trận doanh Thú Nhân hành động, bắt đầu thu thập những chuyện phát sinh ở trận doanh Thú Nhân trong thời gian gần đây, nếu có chuyện gì kỳ lạ thì lập tức báo cáo lên tổng bộ.

Phong Ma Tiểu Xích Lang trực tiếp hạ một loạt mệnh lệnh với Thính Phong Giả số 002, sau đó cúp chat thoại. Hắn ta trầm tư một lát rồi khẽ thở dài: “Xem ra bên phía trận doanh Thú Nhân sắp phát sinh động tĩnh lớn, hi vọng Mệnh Phàm đừng có hi sinh, mình cũng không hy vọng cái cây hái ra tiền cứ thế biến mất...”

Thính Phong Giả số 002 kết thục cuộc nói chuyện với Phong Ma Tiểu Xích Lang, chuẩn bị bám theo đám người sắp biến mất, đột nhiên gã giật mình, ngừng bước chân đang định tiến lên, một lần nữa lẩn vào bóng râm mà người khác không để ý đến...

“Thật sự là một tổ sâu kiến, cứ đi đi, chờ chúng mày hội hợp lại với nhau, tao sẽ giết chết một loạt.”

Cách đó không xa một người mặc áo choàng, tay cầm pháp trượng, cười cười nhìn đội ngũ ở phương xa, một hổ nhân cầm búa đứng bên cạnh gã.

Người đàn ông mặc áo choàng bỗng nhiên quay đầu lại, dường như phát hiện ra điều gì đó, nhìn về phía nơi hẻo lánh không đáng chú ý kia, trong ánh mắt có chút nghi hoặc.

Gã ta đang muốn tiến về phía đó nhìn xem, không ngờ chiến sĩ hổ nhân kia đột nhiên hét lên một tiếng: “O’Sullivan, mày có nhanh lên không, chúng ta ở đây lãng phí thời gian làm cái gì thế, xông lên giết sạch đám người kia không được à?”

O’Sullivan bực bội nhíu mày: “Mày vội cái gì?”

Nói xong quay người dẫn theo chiến sĩ hổ nhân chậm rãi bám theo đám người ở nơi xa...

Đợi cho O’Sullivan đi xa, Thính Phong Giả số 002 mới bước ra từ nơi hẻo lánh, mồ hôi ướt đẫm phía sau lưng.

Lấy tình hình đồng đội của mình trước mắt để xem xét, Tiêu Phàm biết mình muốn đội ngũ tăng tốc lên đường chẳng khác nào chuyện viển vông. Vì thế việc duy nhất mà Tiêu Phàm có thể làm bây giờ là ngửa mặt lên trời cầu cho lên đường bình an.

Trái lại, ngoại trừ Tiêu Phàm, các thành viên khác trong đội ngũ hoàn toàn không có một chút cảm giác vội vã nào.

Sau khi thử đủ mọi cách với Tiêu Phàm mà không có hiệu quả, cả quãng đường Thái Thập Tam đều giận, miệng vểnh lên đến mũi, cũng chẳng thèm cho Tiêu Phàm sắc mặt tốt, không phối hợp làm việc gì cả khiến cho Tiêu Phàm đau đầu không thôi.

Mà cái cô Tiểu Miêu kia, Tiêu Phàm vẫn cứ cảm thấy hành động của cô ta có chút kỳ quái, mà trên đường trở về cô ta càng lúc càng làm càn, hoàn toàn không còn dáng vẻ rụt rè lúc mới gặp.

0.14809 sec| 2427.289 kb