Tiểu Miêu ta đây đi lên ôm một cái, tấm lòng, tấm lòng mà thôi.
Đúng vậy, tấm lòng thôi, hơn nữa góc độ này còn có vị muội muội NPC kia đứng đó, chính mình sẽ không tiếp xúc thân thể bao nhiêu với Mệnh Phàm đúng không?
Không sai, chính là như thế, ta sẽ cách thân thể của vị muội muội NPC kia, gián tiếp ôm Mệnh Phàm một cái là tốt rồi, đúng thế, như vậy là tốt rồi…
Tiểu Miêu càng nghĩ càng hưng phấn, nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, hô hấp càng trở nên dồn dập, tốt, chính là lúc này! Meo!
Kết quả là, Tiểu Miêu nhắm mắt chạy một hơi về phía Tiêu Phàm cùng với Aina, mà ngay lúc này Aina lại vừa vặn lui ra…
Wow, vị muội muội NPC này nhìn thì thấy có vẻ hơi mập nhưng mà cơ thể rất rắn chắc đó nha.
Tiểu Miêu nhắm hai mắt lại cảm nhận cảm giác mà cơ thể truyền đến, trong lòng thầm khen ngợi, sau đó cô ta nhíu mũi lại, ngửi một cái, bỗng nhiên ngửi được hương vị nhàn nhạt khiến người ta phải say mê, trong lòng Tiểu Miêu cảm thấy càng thoải mái hơn, theo bản năng dùng cơ thể mình cọ cọ vài cái.
Muội muội NPC này thơm quá đi, thế nhưng mà Mệnh Phàm đâu rồi?
Tại sao mình đưa tay về phía sau muội muội NPC lâu như vậy mà một cái góc áo của Mệnh Phàm cũng không thể chạm đến?
Tiểu Miêu nhíu mày, trong lòng thầm cảm thấy tình huống lúc này có chút kì lạ, sau đó đưa hai tay của mình sờ sờ lên thấy thể mà mình đang ôm lấy…
Sắc mặt Tiêu Phàm cực kì không tự nhiên, hắn không biết Tiểu Miêu rốt cuộc là bị trúng gió gì, ào ào nhào vào trong ngực mình, hai mắt nhắm lại biểu hiện sự say mê, sau đó cô ta lại tiếp tục dùng thân thể quyến rũ của mình cọ qua cọ lại ở trên người mình.
Điều này làm cho trong lòng hắn dậy sóng, suýt chút nữa đã muốn khom lưng xuống.
Càng khoa trướng nhất chính là, cuối cùng cái người này lại giở trò với hắn!
Làm cho Tiêu Phàm không biết phải làm sao!
Sau khi Tiểu Miêu sờ tới sờ lui một lượt, cả người bỗng nhiên ngẩng ra, dường như là muốn xác định điều gì đó, lại sờ soạng lung tung một lần nữa, cuối cùng đôi mắt xinh đẹp kia chậm rã mở ra, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đang nhìn chằm chằm vào mặt của cô ta…
Tiểu Miêu đùng một cái khuôn mặt đỏ bừng lên, đột nhiên nhảy lùi về phía sau, nhanh chóng tạo nên khoảng cách, sau đó tay trái che ngực, tay phải vung lên về phía trước.
“Bốp!”
Âm thanh lanh lảnh mà vang dội, một cái tát lập tức giáng xuống mặt Tiêu Phàm
“Đáng ghét! Anh là cái đồ lưu manh!” Trong giọng nói mang theo sự xấu hổ, thế nhưng cái tát này lại dùng hết sức để đánh ra.
Lúc Tiêu Phàm đánh với “Hoàng Hạ Tứ Kiệt” bất luận thế cục như thế nào, trong lòng vẫn có sự thoải mái, thế nhưng một cái tát này của Tiểu Miêu đánh xuống, Tiêu Phàm triệt để tỉnh mộng.
Tiêu Phàm sờ sờ khuôn mặt đau nhói của mình, há miệng kinh ngạc nhìn khuôn mặt xấu hổ của Tiểu Miêu đang đứng bên cạnh, yên lặng thầm nói trong lòng…
Nữ dẫn chương trình?
Nữ phóng viên?
Nữ chủ trì?
Hắn điên mất! Cô ta thật sự là giả bị đụng* mà! Người phụ nữ này thật sự không thể nói lí mà!
*là người sai nhưng lại lên tiếng trước đổ lỗi cho người khác.
Ken két ken két, hai hàm răng trắng tinh của Thái Thập Tam nghiến qua nghiến lại, cô nhìn chằm chằm Tiểu Miêu đang đứng bên cạnh, trong lòng bùng lên sự tức giận.
Được Tiêu Phàm ôm ấp vốn dĩ là đặc quyền của riêng một mình cô, bị Aina chiếm lợi trước một lúc cũng không nói làm gì, tại sao bây giờ lại lòi ra thêm một Tiểu Miêu nữa chứ!
Vốn dĩ Thái Thập Tam tưởng rằng ở đây người uy hiếp đến mình nhiều nhất chính là con bò sữa bỉ ổi Anna kia, nhưng sau khi thấy một loạt thủ đoạn của Tiểu Miêu, suy nghĩ của Thái Thập Tam đã thay đổi.
Ôm ấp yêu thương, mập mờ cọ sát, còn làm ra biểu hiện bộ mặt say mê tham lam ngửi mùi vị đàn ông đặc biệt trên người Phàm Ca, tiếp đó còn vô liêm sỉ giở trò, lại còn sờ soạng… sờ soạng những hai lần!
Đồ khó ưa! Rõ ràng Thái Thập Tam ta đây còn chưa có sờ qua! Cô ta sao lại dám… làm sao lại dám ra tay ở trước mặt mình!
Kì lạ nhất chính là hành động cuối cùng của Tiểu Miêu, một cái tát canh chuẩn thời gian rất hợp lí, vừa vặn đánh ran gay khi Phàm Ca chuẩn bị rơi vào cái bẫy sắc tình của cô ta, làm cho Phàm Ca trong lòng muốn bốc lửa, hoàn hảo tạo nên cho Phàm Ca sự kích động bản năng từ sâu trong nội tâm, một chiêu vờ tha để bắt thật tốt!
Lúc này bỗng nhiên Thái Thập tam nhớ đến một trong những nghề nghiệp của Tiểu Miêu…Nữ dẫn chương trình!
Nghề nữ dẫn chương trình này Thái Thập Tam không quan tâm lắm, thế nhưng cô đã từng nghe từ trong miệng của mẹ mình nói sơ qua.
Những điều mẹ cô từng nói là nữ dẫn chương trình đều là hồ ly không biết chút liêm sỉ, mọi thời điểm đều cố gắng làm sao để quần áo trên người mình là ít nhất, đến mức hận không thể cởi sạch hết quần áp trên người mình ra, còn chuyên môn quyến rũ những fans nam của mình bỏ tiền cho bọn họ.
Thái Thập Tam còn nghe nói, ngay cả cha của cô một người đàn ông khí phách kiêu hùng một phương trong giới xã hội đen cũng từng bị những nữ dẫn chương trình kia mê hoặc đến mức chỉ biết cười khúc khích “A ha ha, a ha ha” liên tục…
Bởi vậy có thể thấy ngược, đối thủ Tiểu Miêu làm nữ dẫn chương trình chuyên nghiệp kia lời hại đến mức độ nào, Thái Thập Tam không thể không đề phòng!
Sau đó Thái Thập Tam liền nhìn chằm chằm Tiểu Miêu, trong mắt ngập tràn sự cảnh giác.
Kỳ thực Thái Thập Tam đã hiểu lầm Tiểu Miêu, tuy rằng trong giới này có không ít nữ dẫn chương trình có kĩ thuật cao siêu tiết chế trang phục trên người mình đến mức thấp nhất, nhưng Tiểu Miêu không phải cùng một loại người với bọn họ.
Sở dĩ Tiểu Miêu làm người dẫn chương trình được nhiều người yêu mến là dựa vào khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp và tính cách hoạt bát đáng yêu của mình.
Bình thường Tiểu Miêu hay dễ dàng mơ hồ gây nên các sai lầm giả vờ ngớ ngẩn, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy được cảm giác tràn đầy sức sống, dựa vào sự giả vờ đáng yêu này để nắm giữ sự ủng hộ của người hâm mộ.
Thế nhưng lúc này Tiêu Phàm không cảm thấy cái hành vi giả vờ ngớ ngẩn kia của Tiểu Miêu có chút xíu đáng yêu nào, dù sao trên mặt vẫn còn nóng rát đó!
Không biết tại sao lại bị đánh một bạt tai, nếu còn cảm thấy đối phương đáng yêu thì Tiêu Phàm đúng là một thằng ngu không hơn.
Sau khi Tiểu Miêu đôt nhiên cho Tiêu Phàm ăn một cái bạt tai, không khoảnh khắc phát hiện ra chính mình vừa làm những gì, trong lòng hoảng sợ, tạo nên không ít sự e ngại.
Trời ạ! Mình vừa rồi nhất thời kích động đánh “Lich King” mệnh Phàm một bạt tai, xong, xong rồi, lần này chết chắc rồi!
Tiểu Miêu ngẩng đầu lên, phát hiện Tiêu Phàm tàn nhẫn trừng mắt nhìn cô ta, trong lòng không ngừng hoảng sợ, không tự chủ được dời tầm mắt qua chỗ khác, lùi về phía sau vài bước, sao đó run rẩy nói: “Anh… anh, anh muốn làm cái gì?”
Tiêu Phàm nhìn thấy biểu hiện của Tiểu Miêu lúc này, trong lòng thật sự là tức muốn chết, rõ ràng là cô ta tự mình nhào về phía hắn, chiếm hết tiện nghi, bây giờ lại bày ra khuôn mặt vô tội giống như chính mình mới thật sự là người bị hại, oán trách hỏi hắn muốn làm cái gì với cô ta.
Có điề, bây giờ chính bản thân hắn cũng không biết mình muốn làm gì cô ta, cũng không thể làm gì cô ta.
Ngĩ đến đây, trong lòng Tiêu Phàm không khỏi cảm thấy bất lực, không khỏ than thở, Hào Đại Bàn ơi Hào Đại Bàn, cuối cùng em đã giao cho an hem một người phiền phức đến mức nào vậy?
Không được, lần sau phải làm thịt cậu một trận, nếu không thì không thể bù đắp được tổn thương mình đã chịu đựng lần này.
Tiêu Phàm xoa xoa mặt, đơn giản bỏ qua hành động cử chỉ cực kì quái lạ của Tiểu Miêu đang đứng trước mặt này, tự mình kiểm tra lại trạng thái của bản thân sau khi chiến đấu.
Lần này mặc dù Tiêu Phàm có thể sống lại, hoàn toàn xuất phát từ may mắn.
Lúc Tiêu Phàm trong di tích Thú Thần Diễn Võ Trận, dẫn theo Aina có buff khôi phục mạnh mẽ [Thuật Hiến Tế - Thuật Đại Hồi Xuân], nuốt hết tất cả các nguyên tố sức mạnh duy trì Thú Thần Diễn Võ Trận.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo