Đợi cho chiến sĩ hổ nhân cõng một cái búa lớn này cùng với một người đàn ông mặc áo choàng đi xa, hắn mới hỏi đồng bọn xung quanh: “Đó là ai?”

“Chắc là cao thủ của bên Chiến Minh, về cơ bản thì đám người trong chiến minh đều rất cao lớn.”

Một tên dáng vẻ lưu manh của Long Hổ bang ra vẻ thâm trầm tự cho mình là đúng giải thích với đồng bọn.

“Đây cũng quá phô trương rồi.”

Người kia nhìn bóng lưng của Buck, trong lòng có chúti chột dạ.

“Nói nhảm, mày khôn biết là các thành viên của Chiến Minh đều từ trong quân ngũ ra à? Thể lực của binh lính sao có thể không khỏe mạnh?

“Vậy Long Hổ Bang chúng ta thực có thể địch lại với Chiến Minh bên kia à?

“Tên nhóc nhà mày mới tới, sao lại sợ sệt như vậy? Mặc dù chúng ta không mạnh bằng bọn họ, nhưng chúng ta tuổi trẻ dám dàm liều chứ!” Vị “tiền bối” đưa tay đập cái trán của người kia một cái khiến cho người đó hơi sửng sốt.

Ngay lúc đó, các thành viên bên Chiến Minh cũng để ý đến Buck và O’Sullivan đang tiến về phía đội ngũ, nhưng bọn họ cũng không để tâm mà cho rằng hai người này là thành viên của Long Hổ Bang.

“Tốt, hiện giờ chúng ta đã gặp mặt, Tiểu Miêu liền giao cho bên phía Chiến Minh, bên Quân Sư Xấu Bụng cũng gặp được Thái Thập Tam bình an vô sự, vì thế các người đừng nhúng tay vào thêm để tránh làm ảnh hưởng độ khó vỗ có của nhiệm vụ. Bây giờ để tôi cùng Thái Thập Tam dẫn Aina về thành đi thôi.”

Đối với sự xuất hiện của đám người Xấu Bụng Quân Sư và Reginald, mặc dù Tiêu Phàm cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, nhưng hắn vẫn không quên mình vẫn còn đang thi hành nhiệm vụ. Chỉ cần nhiệm vụ chưa hoàn thành thì đó chưa phải là lúc hắn được buông lỏng.

Tiểu Miêu nghe thấy Tiêu Phàm muốn giao cô ta cho đám người Chiến Minh, nảy sinh giận dữ, ầm thầm phàn nàn, cái tên này sao có thể như vậy chứ!

Bỗng nhiên cô ta lại thấy Tiêu Phàm đang nhìn vè phía mình, trong lòng không khỏi lấy làm ngọt ngào, coi như anh còn có lương tâm.

Nhưng cô ta phát hiện vẻ mặt của Tiêu Phàm lúc này có chút kì quái, ánh mắt tựa hồ như tràn đầy kinh ngạc!

Kinh ngạc?

Không phải là lo lắng và không nỡ à? Sao lại nhìn cô ta với vẻ mặt kì quái như thế?

Thời gian dần dần trôi qua, Tiểu Miêu phát hiện ánh mắt của Tiêu Phàm là đang nhìn xuyên về phía sau cô, cô ta vô ý thức thuận theo ánh mắt của Tiêu Phàm mà nhìn lại...

“Ôi mẹ ơi!”

Tiểu Miêu nhìn thấy người phía sau mình thì nhảy dựng lên, trực tiếp vọt sang một bên.

Trong lòng vô cùng sợ hãi, sao cái tên đàn ông mặc áo choàng âm trầm cùng với con hổ thô bạo này lại xuất hiện ở đây?

Tiêu Phàm thấy Buck cùng với O’Sullivan đột nhiên xuất hiện trong đội ngũ thì không thể tin nổi, trầm giọng hỏi: “Sao các người lại xuất hiện ở đây?”

Ngay lúc đó, Quân Sư Xấu Bụng cùng Reginald cũng ra hiệu cho các thành viên trong công hội mình âm thầm cảnh giác.

O’Sullivan nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của Tiêu Phàm thù cảm thấy vô cùng hài lòng: “Ha ha ha, tiểu ác ma, cậu biết rõ còn cố tình hỏi làm gì?”

Trong giọng nói của O’Sullivan tràn ngập ý vị trêu chọc. Tất nhiên Tiêu Phàm biết bọn họ đến để chặn đánh Aina. Điều mà Tiêu Phàm không hiểu chính là tại sao hắn chỉ thấy hai người Buck và O’Sullivan?

Bọn họ không phải là chịu hạn chế của hệ thống không cách nào có thể tấn công hắn à? Thế thì hai người này xuất hiện ở đây thì có tác dụng gì?

Hay là bọn họ đã thuê những người chơi khác, lẫn trong đội ngũ của Chiến Minh và Long Hổ Bang?

Thế là Tiêu Phàm bắt đầu cảnh giác quan sát khắp tứ phía, muốn phát hiện chỗ khả nghi.

O’Sullivan thấy hành động của Tiêu Phàm, cười một tiếng xem thường: “Ha ha, thật sự buồn cười, cậu nghĩ rằng đàn em của chúng ta trà trộn vào trong cái lũ sâu kiến này á? Tôi khuyên cậu vẫn nên đừng lãng phí sức lực, bởi vì lần này tôi cũng không có ý định dựa vào những mạo hiểm giả mà ngay cả sức uống sữa mẹ cũng không có đến đối phó với cậu. Ở đây cũng chỉ hai người có tôi với Buck.”

Nghe lời nói của O’Sullivan, Tiêu Phàm có chút nghi hoặc.

Gã có ý gì?

Nếu chỉ có hai người bọn họ, chẳng phải là sẽ không làm được cái gì do khế ước của bản thân à?

O’Sullivan nhìn dáng vẻ mơ hồ của Tiêu Phàm thì cảm thấy vô cùng khoái chí. Gã muốn nhìn dáng vẻ này của Tiêu Phàm lâu hơn, nhưng thời gian gấp gáp, không thể chậm trễ thêm nữa.

Thế là O’Sullivan phất tay ra hiệu với Buck. Tiêu Phàm thấy hành động của gã thì càng khó hiểu, chẳng lẽ gã muốn Buck tấn công hắn?

Buck chẳng phải cũng phải chịu khế ước không thể tấn công hắn à?

Ngay lúc Tiêu Phàm đang hoang mang, [Hệ thống nhắc nhở: Kỹ năng “Cảm Giác Nguy Hiểm của bạn đang cảnh báo cho bạn]. Ngay sau đó, Tiêu Phàm liền trông thấy lưỡi búa phóng địa trước mắt. Tiêu Phàm trong lòng run lên, nhanh chóng cúi người xuống!

Trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, cái búa lớn của Buck trực tiếp bổ xuống người Tiêu Phàm!

Một tiếng oành lớn vang lên, chỗ lưỡi búa rơi xuống trên mặt cỏ tạo thành một cái hố lớn. Đám người xung quanh hít vào một ngụm khí lạnh.

Sau khi hư ảnh tản đi, chân thân của Tiêu Phàm hiện lên ở đằng xa. Tiêu Phàm nhìn cái hố trong sân, trong lòng không khỏi cảm thây sợ hãi. Hắn có thể cảm nhận được một kích vừa rồi của Buck là hoàn toàn không hề nương tay.

Nhưng Tiêu Phàm vẫn cứ không hiểu là vì sao Buck có thể ra tay tấn công hắn được. Rõ ràng trước đó đến cả đối phó với công kích của hắn, gã chỉ có thể dùng cán búa cẩn thận từng li từng tí mà?

Buck thấy một kích này của mình thất bại thfi có chút bất mãn. Bỗng nhiên gã trông thấy Thái Thập Tam đứng gần mình, không nói hai lời liền trực tiếp vung búa lên bổ về phía cô.

Buck là một NPC cấp 60, một kích tùy ý cũng có thể khiến cho Tiêu Phàm phải trực tiếp xuất ra kỹ năng bảo mệnh [Kim Tàm Thoát Xác], thực lực của Thái Thập Tam bây giờ sao có thể đối phó được. Thế là cô chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn một cái búa lớn đang bổ về phía mình, trong ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng.

Đúng vào lúc này, một thân ảnh khôi ngô lách mình tới, nhào về phía Thái Thập Tam, một tay đẩy Thái Thập Tam sang một bên, mà cái búa thfi trực tiếp bổ trên người hắn...

“Chú!” Thái Thập Tam kêu lên sợ hãi, thân ảnh của Đại Ca Cầm Đầu liền trực tiếp biến mất.

Đại Ca Cầm Đầu bị một kích của Buck trực tiếp off trở về. Quân Sư Xấu Bụng thấy Buck tấn công Thái Thập Tam, lại còn ra tay đánh Đại Ca Cầm Đầu hy sinh, vô cùng phẫn nộ, hét lớn một tiếng : “Mẹ nó, chúng mày còn thất thần cái gì? Anh em, giết chết con mèo hoa lớn này cho tao!”

Cùng lúc đó, O’Sullivan xốc mũ trùm của áo choàng ra, lạnh lùng nhìn đám người ở đây, giọng điệu trầm thấp mà vô cùng khát máu: “Một bầy kiến hôi, chúng mày đã tự tìm đường chết, vậy thì đừng có trách tao...”

Thấy Quân Sư Xấu Bụng tức giận ngập trời hét lớn như vậy, đám anh em trong Long Hổ Bang trực tiếp xách đao ùa lên lao về phía Buck khiến cho Tiêu Phàm kinh hãi không thôi.

Xong rồi! Xảy ra chuyện rồi!

Trước tiên, không nói đến vì sao Buck đột nhiên có thể ra tay tấn công hắn, nhưng Quân Sư Xấu Bụng mù quáng hạ lệnh, rõ ràng là phát động tính năng hạn chế số lượng người chơi của hệ thống rò chơi. Tiêu Phàm không biết sau này có thể xảy ra chuyện gì, nhưng Tiêu Phàm có thể cảm nhận được kết quả chắc chắn rất thảm.

Dường như để kiểm chứng suy nghĩ trong lòng Tiêu Phàm, búa lớn của Buck vung vẩy, những thành viên của Long Hổ Bang mù quáng nhào lên phía trước giống như giấy mỏng, trong nháy mắt bị búa xe nát. Thân ảnh trong nháy mắt liền biến mất trong không khí.

Tuy nhiên thành viên của Long Hổ Bang lại có tính hiếu chiến. Thấy Buck mạnh mẽ như vậy lại có chút sợ hãi nào, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau lại tiến lên, tầng tầng lớp lớp.

Hành động của Long Hổ Bang triệt để chọc giận Buck, mắt hổ của Buck trừng một cái, vung búa lớn trong tay, trực tiếp xông đến chỗ đám người, càn quét khiến cho huyết nhục tung tóe. Đến cả Chiến Minh đứng bên cạnh cũng bị vạ lây.

Trước đo Reginald vô cùng phản cảm với cái NPC Buck này. Bây giờ tự dưng lại thấy hội viên trong công hộ của mình vô tình bị Buck tàn sát, trong lòng cũng khó chịu: “Mẹ nó, mọi người cùng lên đi, xử lý hắn!”

0.14486 sec| 2427.914 kb