Thật ra Tiểu Miêu cũng chẳng làm gì, cô ta chỉ là luôn nhìn Tiêu Phàm chằm chằm, bên trong ánh mắt tràn ngập xem thường cùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép khiến cho Tiêu Phàm vô cùng bực bội. Hắn không thể giải thích được Tiểu Miêu đang làm cái quỷ gì.

Về phần Aina cũng biến thành một người không bình thường. Trước đó, trong lúc chiến đấu thật vất vả mới quen được, hiện giờ không biết tại sao lại trở thành dáng vẻ lúc trước. Tiêu Phàm muốn hỏi chuyện cô, cô luôn giữ im lặng, không biết nghĩ cái gì, chỉ thỉnh thoảng liếc trộm Tiêu Phàm một chút.

Trên đường đi bị ba cô gái liếc nhìn với những ánh mắt khác nhau, Tiêu Phàm phải kiềm chế lắm. Nếu không vì bận tâm hình tượng của bản thân, Tiêu Phàm thất sự muốn hét lớn một tiếng.

Tuy nhiên điều khiến cho Tiêu Phàm sụp đổ chính là, mất bao nhiêu thời gian như vậy mà bọn họ chẳng đi được bao xa.

Đúng lúc này, một chuỗi tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ phía xa. Tiêu Phàm nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy nơi chân trời đằng xa bỗng nhiên xuất hiện một đội ngũ đông nghìn nghịt khiến cho Tiểu Phàm hơi hoảng hốt.

Tuy nói đây là nhiệm vụ sử thi nhưng cũng không đến nỗi thiên quân vạn mã lại trở thành đối thủ của hắn chứ!

Khi Tiêu Phàm nhìn thấy đám người này, phản ứng đầu tiên của hắn không phải đây là viện quân, mà là quân địch. Nhưng một giọng nói lớn đã đánh gãy tâm tư sợ hãi của hắn.

“Phàm ca!?”

“Ơ, Hào Đại Bàn?”

Nghe được giọng nói của Hào Đại Bàn, Tiêu Phàm cẩn thận nhìn lại đám người. Dáng vẻ hèn mọn quen thuộc của Quân Sư Xấu Bụng cùng còn tinh tinh giả trang loài người Reginald cũng xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Phàm. Trong nháy mắt, Tiêu Phàm đã hiểu rõ tình huống trước mắt.

Sau khi trở về, đám người Quân Sư Xấu Bụng dẫn theo đàn em đến chi viện. Về phía bên Chiến Minh, xem ra là cùng đi với Quân Sư Xấu Bụng đến cứu cái cô Tiểu Miêu có bệnh thần kinh kia.

Nhìn thấy nhiều người đến cứu viện như vậy, tâm tình khẩn trương của Tiêu Phàm cũng được buông lỏng một chút, nhưng lông mày vẫn nhíu lại một chỗ, bởi hắn còn đnag thi hành nhiệm vụ...

Nhiệm vụ bên trong Tân Sinh đều có giới hạn số lượng người chơi tham dự. Tân Sinh thuộc vào loại trò chơi 3D, mức độ tự do của người chơi khá cao. Vì thế có người liền nghĩ đến việc thuê một lượng người chơi lớn cùng tham gia làm nhiệm vụ, nhưng sự thật chứng mình điều này không thể được...

Lần đó nhiệm vụ quy định một tổ đội bao gồm năm người đi đánh quái dã ngoại vô cùng cường đại, trong đó có một người chơi nghĩ đến việc lợi dụng lực lượng nhiều người để giảm bớt độ khó của nhiệm vụ. Thế là hắn dùng tiên thue ngoài định mức thuê thêm mười người chơi nữa, tổng cộng là mười lăm người chơi đi đánh boss của nhiệm vụ. Kết quả trong chiến đấu bỗng nhiên phát sinh một chuyện ngoài ý muốn, lúc đầu nhiệm vụ chỉ có một quái, không biết sau đó từ chỗ nào chạy ra thêm mấy con quái nữa. Cuối cùng nhiệm vụ của bọn họ thất bại.

Nhưng một lần có chuyện ngoài ý muốn phát sinh cũng không nói rõ được điều gì, vì thế vẫn có không ít người không tin việc nhiệm vụ có hạn chế số lượng người chơi tham gia.

Kết quả, chủ não của chò chơi cũng được nhân tính hóa, trên đường đi không hiểu sao liên tiếp gặp phải tai họa bất ngờ, cưỡng ép đội ngũ tham gia nhiệm vụ phải tiến hành kế hoạch hóa gai đình, cắt giảm một lượng lớn nhân khẩu trong đội ngũ.

Từ đó về sau, tất cả mọi người đều rút được kinh nghiệm, không còn xúc động khiêu khích điều lệ hạn chế nhân sự trong nhiệm vụ nữa.

Bây giờ ngoại trừ Tiêu Phàm và Thái Thập Tam, Quân Sư Xấu Bụng hy sinh liền trở thành thành viên thất bại khi làm nhiệm vụ, cũng chính là thành viên ngoài nhiệm vụ.

Vì thế nếu như bọn họ nhúng tay cũng giống như việc có thêm một bộ phận người chơi ngoài định mức tham gia nhiệm vụ. Tiêu Phàm tin rằng lấy trí thông minh của Quân Sư Xấu Bụng, gã không thể chưa tính đến vấn đề này, bây giờ hắn làm loạn như vậy, xem ra cũng bởi vì quá mức lo lắng cho vị em gái ngực chưa nở của mình.

Tiêu Phàm quay lại nhìn Thái Thập Tam vẫn còn đang quệt miệng hờn dỗi kia một chút, trong lòng thở dài. Xét về một phương diện nào đấy, Thái Thập Tam thực sự khiến cho người ta hâm mộ.

Vì thế hiện giờ Tiêu Phàm có chút lo lắng trong lòng, tuy nhiên hệ thống cũng không thể cùng lúc giết chết cả đám người này được. Tiêu Phàm nhìn đội ngũ đông đảo ở nơi xa, trái tim có chút lạnh....

“Phàm ca! Chúng ta lại gặp nhau!”

Sau khi đội ngũ này đến gần, người đầu tiên nhào vào ngực Tiêu Phàm là Đại Bàn Tử nhiệt tình. Ngay lúc đó, Tiêu Phàm liền cảm nhận được mấy ánh mắt khinh bỉ.

“Chậc chậc...”

“Quả nhiên...”

“Thật không nghĩ tới...”

“Các người có ý gì?” Tiêu Phàm quát lên với những người mang vẻ mặt kỳ quái xung quanh.

“Haizzz”

“Các người không hiểu chuyện thì than thở cái gì?”

Tiêu Phàm thật sự không chịu được, khó có được gặp mặt thêm lần nữa, cái đám người này không thể bình thường được một chút à?

Tuy nhiên, khi Tiêu Phàm chạm đến ánh mắt cảm kích của Đại Ca Cầm Đầu, trong lòng hắn cũng bình tĩnh không ít.

“Đại tỷ không sao chứ? Những người chơi chữ đỏ đó có bắt nạt chị không? Nếu như bọn họ dám bắt nạt chị, em liền vứt chúng xuống biển cho cá mập ăn.”

“Thôi đi, tên tiểu bạch kiểm thích khoe khoang, địa tỷ, lúc trước chị nên mang em theo, có em ở đó, em đã sớm lén luets xử lý hết bọn họ.”

“Đại tỷ, chị không sao thật sự là quá tốt!”

Thái Thập Tam không để ý đến bọn họ, vẫn bất mãn quệt miệng như cũ: “Hừ!”

Mà bên khác, Reginald vô cùng áy náy nói với Tiểu Miêu: “Tiểu Miêu, thật sựu xin lỗi, Chiến Minh chúng ta tiếp đón không chu đáo khiến cô phải chịu khổ.”

“Tôi không sao, hội trưởng Reginald, ông khách khí quá!” Tiểu Miêu lễ phép trả lời.

Tiêu Phàm nhìn Tiểu Miêu với vẻ mặt kỳ quái, thầm nhủ trong lòng, vẫn rất là bình thường mà.

Nào ngờ Tiểu Miêu đột nhiên trừng mắt với hắn : “Hừ!”

“Con mẹ nó! Cái lông gì thế?” Tiêu Phàm trợn mắt há mồm.

Aina nhìn một màn gặp mặt này, trong lòng nhớ đến những trưởng bối yêu thương cô trong Vu tộc, trong lòng có chút buồn bã.

(Cơ chế về độ cừu hận và hảo cảm của NPC đối với người chơi: Trong tình huống bình thường, khi NPC tận mắt nhìn thấy người chơi chết, NPC sẽ cho rằng người đó chết rồi, và khi đó độ hảo cảm sẽ về không. Đồng thời trong mắt NPC, người chơi đó đã trở thành một người xa lạ. Chẳng hạn như đám người Quân Sư Xấu Bụng trong mắt Aina, vì thế NPC Aina không cảm thấy có gì lạ lẫm đối với sự xuất hiện bất ngờ của bọn họ.

Đối với người chơi mà NPC không tận mắt chưng kiến là đã tử vong thì độ hảo cảm vẫn giữ nguyên như cũ, chẳng hạn như Reginald trong mắt Aina.

Trong một số trường hợp đặc biệt khác, chẳng hạn như người nào đó cố tình tự sát trước NPC thì độ cừu hận vẫn thế.)

Đội ngũ của Chiến Minh và Long Hổ Bang đột nhiên dừng lại khiến cho những người chơi vẫn luôn bám theo phía sau có chút nghi hoặc. Nhưng bọn họ cũng không có giải tán, bởi vì bọn họ vô cùng tò mò xem hai công hội lớn náo động to như vậy rốt cục là để làm gì. Vì thế bọn họ lặng lẽ đợi ở nơi xa, quan sát không chớp mắt, trong lòng yên lặng chờ đợi điều gì đó xảy ra.

Tuy nhiên lúc này lại có hai người ngoại lệ, một người đàn ông mặc áo choàng cùng một hổ nhân cao lớn cầm búa.

Hai người này trực tiếp vượt lên trên đám người bám đuôi, chậm rãi tiến đến vị chí mà Long Hổ Bang cùng Chiến Minh đang đứng...

Sau khi Quân Sư Xấu Bụng và Tiêu Phàm gặp nhau, đội ngũ liền dừng lại, một đám đàn em của Long Hổ Bang tốp năm tốp ba tụ tập bên ngoài, vẻ mặt có vẻ hơi tẻ nhạt buồn chán.

Bọn họ đi theo boss của mình lên đường, vốn nghĩ có thể đấu một trận ra trò. Nào ngờ náo loạn nửa ngày, chẳng phát sinh chuyện gì. Ddiều này đối với các thành viên hiếu chiến của Long Hổ Bang mà nói hoàn toàn khiến họ thất vọng.

Bỗng nhiên một thành viên của Long Hổ Bang bị một người va vào từ phía sau, suýt thì té ngã xuống đất. Hắn muốn quay lại mắng một câu, nhưng lúc nhìn thấy đôi mắt hổ to như chuông đồng đang hung hăng nhìn mình chằm chằm thì trong lòng có chút sợ hãi.

0.23357 sec| 2428.906 kb