Cũng may hiệu quả tăng ích của pháp thuật O’Sullivan quả thật rất cao, động tác né tránh của Bạch Y Công Tử lúc này nhẹ nhàng hơn bình thường không ít, nhưng vẫn khó khăn lắm mới tránh thoát được đòn tấn công của Tiêu Phàm,
Cảm giác nóng rực lướt qua bên người làm tim hắn đập thình thịch.
“Đệt, Anh đừng nghĩ anh có hiệu quả đặc biệt của ngọn lửa trên người thì rất giỏi! Lại dám tự cao, không để ý đến người khác. Mẹ nó, cho dùng anh là Terminator, tôi cũng phải hạ gục được anh!”
Bạch Y Công Tử vừa suýt chút nữa bị Tiêu Phàm lật đổ, trong lòng giận dữ, vung chiết phiến lên, sương mù nổi lên.
Cùng lúc đó, Bạch Y Công Tử ra hiệu với Mạch Tử Ồn Ào, tiếng pháo trầm thấp lại nổ lên lần nữa.
May mắn người vừa ngã xuống là Phá Quân, bằng không chỉ với sương mù của tôi thì thật không thể làm gì được anh. Hiện tại tôi song kiếm hợp bích với Mạch Tử Ồn Ào, hai người mạnh liên thủ, xây dựng đại trận quấy nhiễu, xem anh đối phó như thế nào.
Nhìn thấy sương mù nổi lên, nháy mắt bao phủ xung quanh, Bạch Y Công Tử lại khôi phục sụ tự tin như trước. Hắn ta chờ đến lúc Tiêu Phàm nhắm mắt lại lần nữa, lúc đó mới là thời cơ để hắn ta ra tay.
Đáng tiếc là sương mù có nổi lên thì hai mắt Tiêu Phàm cũng không hạ xuống. Mà là hắn đang nhìn khung cảnh trắng xóa trước mặt, nghe âm thanh phiền phức của mấy người xung quanh, biểu tình có chút không vui.
Tiêu Phàm hít một hơi thật sâu, thử cảm nhận ngọn lửa xanh lam trên người mình. Sau đó chợt hô lên một tiếng, tiếng nổ đùng cũng phát ra cùng lúc, sóng lửa lấy Tiêu Phàm làm trung tâm tản ra bốn phía, cọ rửa hết sương mù đậm đặc xung quanh.
Bạch Y Công Tử trợn mắt há mồm nhìn những thứ trước mắt, sương mù mà hắn ta luôn ngạo mạn khi nghĩ đến đã sớm bị sóng lửa xua đi không còn lại gì, chỉ còn lại một khẩu pháo âm thấp cô đơn đứng nổ ở một chỗ.
Không đợi hắn ta chỉnh lại tâm trạng của mình xong, Tiêu Phàm đã bước lên vọt về phía hắn ta lần nữa.
“Đệt! Anh đúng là người không nói đạo lý. Sao lại cứ đuổi theo tôi để đánh như vậy?”
Nhìn thấy Tiêu Phàm lại xông lên tấn công mình lần nữa, Bạch Y Công Tử thật sự sợ hãi rồi, lập tức di chuyển chân né sang một bên. Nhưng là sau khi trên người bùng lên ngọn lửa, tốc độ của Tiêu Phàm lại nhanh hơn bình thường vài phần, Bạch Y Công Tử thiếu chút nữa đã bị Tiêu Phàm đâm trúng rồi.
Tuy rằng đã né được đòn tấn công của Tiêu Phàm, nhưng bởi bì Bạch Y Công Tử kích động quá mức, vô ý trượt chân một chút, bị dư thế tiến công của sóng lửa đánh ngã ra mặt đất.
Bạch Y Công Tử bị đau nhắm mắt lại, xoa xoa cái mông bị ngã đau của hắn ta. Đợi đến lúc hắn ta ngẩng đầu lại phát hiện vẻ mặt cười xấu xa của Tiêu Phàm đang nhìn hắn…
“Anh… anh muốn làm gì?”
Bạch Y Công Tử nhìn thấy Tiêu Phàm đứng ngay trước mắt hắn ta, trong lòng có chút sợ hãi.
Tiêu Phàm không nói hai lời, đè lên người hắn ta, Tiêu Phàm còn chưa thử kỹ năng mới [Phục Hổ Bá Vương Quyền] nữa, giờ phút này Bạch Y Công Tử ngã xuống đất, há nào lại không thử trên người hắn ta.
“Đừng! Anh đừng như vậy mà! Đừng… A! Không cần! A! Không cần…”
Tiếng kêu thảm thiết của Bạch Y Công Tử nháy mắt truyền đi, hết đợt này đến đợt khác…
Tiểu Miêu đứng nhìn từ xa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, trông rất đáng yêu, ánh mắt hưng phấn không thôi, màn trình diễn gần đấy rất phù hợp với khẩu vị của cô ta, rất hủ rất mờ ám, cô ta thích…
Tiêu Phàm đứng trên cơ thể của Bạch Y Công tử, thẳng tắp giống như cây cao, từng chùm pháo hoa nở rộ kèm theo tiếng nổ đùng đùng vang lên, từ xa nhìn đến giống như một cây hoa lê cổ thụ nở trong ngày xuân, chỉ có điều màu sắc không phải trắng như tuyết mà là màu xanh biếc như bầu trời.
Còn hoa hải đường?
Hoa hải đường vẫn nở rộ, chỉ có điều nó nở dưới tàng cây…
Ngọn lửa từ nắm đấm của Tiêu Phàm điên cuồng cắn nuốt thân thể của Bạch Y Công Tử, bởi vì [Bá Vương Phục Hổ Quyền] của Tiêu Phàm có hiệu quả áp chế trong 3 giây, vì thế cho nên Bạch Y Công Tử bị Tiêu Phàm kìm chế dưới chân không hề có chút sức chống đỡ nào, bị từng nắm đấm mang theo lửa nóng nện liên tiếp lên mặt, lửa cháy nổ tung trên mặt, đến tiếng kêu gào Bạch Y Công Tử cũng không thể phát ra.
Mạch Tử Ồn Ào chỉ có thể đứng ngốn một bên nhìn một màn như vậy, cậu ta rất muốn đi lên cứu đồng bọn của chính mình, thế nhưng ảnh hưởng của bản năng lại làm cậu ta khiếp sợ, trực giác nói cho cậu ta rằng không nên đến gần quái vật đang bốc cháy hừng hực kia.
O’Sullivan bởi vì hạn chế của khế ước nên không có cách nào ra tay làm tổn thương Tiêu Phàm là người có hơi thở của Vu tộc, chỉ có thể liên tiếp thực hiện các động tác buff tăng thêm hoặc giảm bớt về phía Tiêu Phàm và Bạch Y Công Tử, thế nhưng lại làm cho gã ta đau đầu bởi vì không biết cái kẻ quái dị đang bốc cháy kia mang theo đặc tính gì lại có thể giải trừ hiệu quả của pháp thuật mang lại, khiến cho tất cả hành động của gã ta đều trở thành vô ích.
Bây giờ O’Sullivan chỉ có một pháp thuật có hiệu quả là trị liệu, nhưng trị liệu chỉ có thể có tác dụng hoãn lại thời gian chết đi của Bạch Y Công Tử thêm một giây, lại thêm một giây phải chịu đựng đau đớn của Bạch Y Công Tử mà thôi.
Sau khi thời gian áp chế 3 giây trong [Bá Vương Phục Hổ Quyền] của Tiêu Phàm trôi qua, một ngọn lửa màu xanh lam nổ tung lên, mà thân thể của Bạch Y Công Tử cũng theo đó mà tan biến hoàn toàn.
Bạch Y Công Tử đáng thương bị Tiêu Phàm đạp xuống giết chết một lần nữa…
Sau khi giết chết Bạch Y Công Tử, Tiêu Phàm không chút chần chừ, bước nhanh đến trước mặt của Mạch Tử Ồn Ào.
Toàn thân Mạch Tử Ồn Ào vẫn không ngừng nhún nhảy, nhưng chính bản thân cậu ta cũng biết được, đây không phải là hành động mà cậu ta bình thường vẫn nhún nhảy theo âm nhạc, mà là sự rụ rẩy đến từ sâu trong nội tâm.
Hoảng sợ là cảm nhận duy nhất mà Mạch Tử Ồn Ào nhận ra được ngay lúc này, không biết có phải bởi vì Tiêu Phàm cải tử hoàn sinh hay là bởi vì bây giờ cả người Tiêu Phàm được bao bọc trong ngon lửa màu xanh thẳm, hay là do Phá Quân và Bạch Y Công Tử vừa liên tiếp chết đi kia, nói chúng vào lúc này điều mà Tiêu Phàm làm ra đã tạo nên sự sợ hãi cho cậu ta quá nhiều, nhiều đến mức làm cho cậu ta thấy ngổn ngang trăm mối.
Tiêu Phàm đã đứng trước mặt Mạch Tử Ồn Ào, lẳng lặng mà nhìn cậu ta, nhưng ngọc lửa màu xanh lam vẫn có chút kinh khủng, thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng nổ ầm ầm, có vẻ cực kì quái dị, nhưng theo những tiếng nổ nổ này vang lên, cơ thể Mạch Tử Ồn Ào càng run rẩy kịch liệt hơn, giống như hòa nhịp vào trong những tiếng nổ ấy.
“Check it out!”
Mạch Tử Ồn Ào nhìn Tiêu Phàm đang đứng trước mặt mở miệng nói câu cửa miệng của mình, gắng gượng thể hiện thế tay đặc trưng của hiphop, cố gắng làm cho sự nhún nhảy của mình có vẻ tự nhiên thêm một chút, tạo thành khí thế mạnh mẽ cho mình.
Tiêu Phàm thương hại nhìn cậu ta, sau đó mở miêng ra.
Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng nói chuyện sau khi phục sinh, nói đến nội dung mà người mới phục sinh bình thường như hắn không thể hiểu được…
“Excuse me? Check it out?”
Ngữ điệu có vẻ buồn cười, một chuỗi tiếng Anh mang âm điệu Tân Cương, nhưng trong đó lại không thể hiện sự quê mùa, ngược lại có chút hơi ngả ngớn.
Sau khi Mạch Tử Ồn Ào nghe thấy thì hơi có chút kinh ngạc, không biết là vì sự kì lạ trong lời nói của Tiêu Phàm làm cho choàng váng hay là suy nghĩ ý nghĩa sâu xa bên trong câu hỏi vừa rồi, có điều bởi vì bầu không khí đối lập trong chớp này khiến cho cậu ta không kịp tỉnh táo lại.
Nhưng điều có thể chắc chắn một điều, vì như vậy mà Mạch Tử Ồn Ào kinh ngạc lơ đãng một chút, mà sự kinh này lại là sự nguy hiểm trí mạng.
Trong chớp mắt Tiêu Phàm duỗi tay phải của chính mình về phía Mạch Tử Ồn Ào, năm ngón tay xòe ra, một phát nắm được đầu của Mạch Tử Ồn Ào, sau đó một tiếng nổ ầm vang lên, ngọn lửa màu xanh lam từ lòng bàn tay của Tiêu Phàm bỗng nhiên phát ra…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo