Phá Quân trực tiếp sử dụng kỹ năng thiên phú của mình lần thứ hai, bởi vì dưới cái nhìn của hắn ta thì Tiêu Phàm có thể chống được sự giáp công của bọn họ đến thời điểm hiện tại đã khó khăn lắm rồi, chuyện này đáng để Phá Quân tôn trọng. Nếu hắn ta đã tôn trọng đối thủ, đương nhiên hắn ta phải dốc hết sức của mình rồi.

Bước chân của Tiêu Phàm cứ ngừng lại như vậy, nhìn thấy Phá Quân đang vung kiếm chém về phía mình, ánh mắt của Tiêu Phàm vẫn bình tĩnh như cũ, đối diện với đường cùng thì đầu óc của Tiêu Phàm trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Thân thể lại không thể động đậy ư?

Đúng đấy, thân thể...

Một tiếng vang roẹt phát ra, Frostmourne trực tiếp tuột khỏi tay hắn, mang theo ánh sáng lạnh bay về phía trước, định trực tiếp xuyên qua lồng ngực của Phá Quân!

Sau khi Tiêu Phàm có Ngự Kiếm Thuật, thân thể bị hạn chế của [Mệnh Lệnh Bắt Buộc] làm cho không thể cử động cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn đối với Tiêu Phàm, bởi vì kiếm của Tiêu Phàm đã có thể không dựa vào sự điều khiển bằng tứ chi của hắn.

Có điều đáng tiếc chính là bây giờ giá trị chân khí của Tiêu Phàm đã không còn nhiều nữa, rốt cuộc thì ai sẽ ngã xuống trước đây...

Cây kiếm tuột ra khỏi tay của Tiêu Phàm đột nhiên dựng lên, hóa thành ánh sáng lạnh lẽo đâm về phía Phá Quân.

Nếu Phá Quân trực tiếp làm lơ một chiêu kiếm này và tiếp tục tiến công Tiêu Phàm đang bị [Mệnh Lệnh Bắt Buộc] hạn chế hành động, có thể hắn ta và Tiêu Phàm đều sẽ lưỡng bại câu thương, thế nhưng bây giờ Phá Quân cảm thấy chính mình hoàn toàn không cần phải đánh với Tiêu Phàm đến mức lấy một mạng đổi một mạng như vậy, hiện giờ bọn họ đang chiếm ưu thế trên cái thế cục này, bắt được Tiêu Phàm chỉ là chuyện sớm muộn, cần gì phải đánh nhau thảm thiết như vậy chứ.

Cho nên đối diện với kiếm thế sắc bén của Tiêu Phàm, đầu tiên Phá Quân chuyển hướng khỏi đường kiếm mà Tiêu Phàm đang chém xuống, ngăn cản thanh kiếm đang bay vụt đến là Frostmourne.

Đối diện với thế công của Tiêu Phàm thì Phá Quân bị bắt phải biến tấn công thành phòng thủ, hắn ta lui lại một bước, thế nhưng hành động của Bạch Y Công Tử và Mạch Tử Ồn Ào đang theo sát phía sau Phá Quân lại không hề bị ảnh hưởng, quạt xếp và dao găm, một trái một phải hình thành thế bao vây rồi kéo về phía Tiêu Phàm, dứt khoát quyết đoán, hoàn toàn không hề để lại cho Tiêu Phàm một chút đường sống nào, bởi vì bọn họ vốn dĩ chính là sát thủ, mà sát thủ thì muốn giết người.

Từ sau khi kỹ năng [Mệnh Lệnh Bắt Buộc] của Phá Quân được giải trừ, Tiêu Phàm phục hồi tinh thần lại, phát hiện vũ khí của hai người này đã tập kích đến trước ngực của mình rồi, chính mình không thể nào né tránh được, trong lòng Tiêu Phàm thầm than, tố chất chiến đấu của “Hoàng Hạ Tứ Kiệt” quả nhiên khác với người chơi bình thường.

Tiếp sau đó thì Tiêu Phàm trực tiếp cúi người xuống...

Thấy cảnh tượng như vậy thì O’Sullivan mỉm cười, bởi vì theo cái nhìn của gã ta thì Tiêu Phàm chắc chắn phải chết, không còn nghi ngờ gì nữa.

Cuộc tiến công với khoảng cách gần như vậy thì căn bản không thể nào né tránh được, hơn nữa tên Ác Ma kia đã bị trọng thương từ sớm, bây giờ lại bị một đòn này nữa, sao có thể sống sót được chứ?

Giây tiếp theo, giống như sự tưởng tượng của gã ta, quạt xếp và dao găm đâm xuyên qua ngực của Tiêu Phàm, thế nhưng là O’Sullivan lại cảm thấy hình ảnh đang xảy ra trước mắt chính mình dường như đã thiếu mất cái gì đó, có cảm giác không được chân thật cho lắm.

Bạch Y Công Tử và Mạch Tử Ồn Ào là bên ra tay nên cảm nhận còn sâu sắc hơn nữa, sau khi vũ khí của bọn họ xuyên qua lồng ngực của Tiêu Phàm, hai người mặt đối mặt, từ trong ánh mắt của nhau thấy được sự ngạc nhiên.

Tuy rằng khó có thể tin được, thế nhưng bọn họ vẫn có thể xác định một điều, một đòn bao vây hẳn phải giết chết Tiêu Phàm vẫn thất thủ.

Dường như vì chứng minh cho ý tưởng của bọn họ, bóng người của Tiêu Phàm bắt đầu nhạt dần...

Ở giờ phút then chốt hắn đã dùng kỹ năng bảo mệnh [Kim Tàm Thoát Xác], sau đó Tiêu Phàm đương nhiên sẽ không lãng phí cơ hội lần này, chỉ trong giây lát đã thuấn di đến phía sau người Phá Quân.

Mà lúc này Phá Quân bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh truyền đến từ phía sau lưng mình, hắn ta lập tức né về phía trước.

Thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi, không biết từ khi nào mà trong tay Tiêu Phàm đã lấy lại con dao găm đang rơi rụng trên mặt đất, hắn đột nhiên đâm vào chỗ hiểm trên cổ của Phá Quân, tốc độ này nhanh đến mức tất cả mọi người ở đây đều không phản ứng lại kịp.

Trước đó Phá Quân đã thua một lần trong tay Tiêu Phàm, lần này hắn ta mang theo quyết tâm rửa đi sự sỉ nhục lúc trước mà giao chiến với Tiêu Phàm, bây giờ sao hắn ta có thể dễ dàng cam tâm thua một lần nữa trong tay Tiêu Phàm chứ?

Hơn nữa bây giờ vẫn là tình huống lấy nhiều đánh ít.

Phá Quân biết lúc này cho dù hắn ta có xoay người chống đỡ cũng đã không còn kịp nữa rồi, bởi vì hắn ta biết dựa vào trình độ của Tiêu Phàm, con dao găm sắc bén kia chắc chắn sẽ đặt ở đằng sau cổ của hắn ta trước khi hắn ta xoay người lại, cho nên trong mắt của Phá Quân loé hiện lên sự quyết tuyệt, sau đó lại gào lên một tiếng đầy thống khổ…

“A!”

Thật sự rất đau, bởi vì xen lẫn trong tiếng gào thét của Phá Quân chính là tiếng gãy xương.

Một đòn này, ngay cả Tiêu Phàm đều cho rằng chính mình đã đắc thủ, nào ngờ bỗng nhiên có một cánh tay cắm vào, cầm trường kiếm đón đỡ một đòn phải giết lần này của mình đối với Phá Quân.

Cánh tay này là của Phá Quân, thế nhưng hắn ta vẫn không hề xoay người lại, cho nên cánh tay đó đã dùng một loại một góc độ quái lạ quặt về phía sau, làm cho ai thấy được cũng phải sởn tóc gáy, kinh hãi không ngớt.

Tự Độc Tài, kỹ năng danh hiệu của Phá Quân, một kỹ năng có thể ép buộc chính mình phải hành động, khi Tiêu Phàm nhìn thấy cái giới thiệu của kỹ năng này, cứ cho rằng tác dụng của nó chỉ là giải trừ sự khống chế về tứ chi của địch nhân đối với chính mình, lại hoàn toàn không hề nghĩ đến kỹ năng này của Phá Quân còn có thể dùng như vậy.

Cánh tay trái của Phá Quân dưới cái kỹ năng [Tự Độc Tài] này đã hoàn toàn gãy xương, gãy hết bao nhiêu chỗ thì Tiêu Phàm cũng không thể nào biết được, thế nhưng Phá Quân lại dùng một cánh tay đổi lấy một cái mạng.

Phá Quân hét thảm một tiếng, khiến tầm mắt của mọi người trên chiến trường đều tập trung về đây, khi nhìn thấy cánh tay trái của Phá Quân đã bị bẻ cong về phía sau thì không khỏi kinh hãi.

Tiêu Phàm lại không hề thừa thắng xông lên, bởi vì lực chú ý lúc này của O’Sullivan đã hướng về đây, có một NPC là trợ lực mạnh mẽ ở một bên, Tiêu Phàm không thể nào giết chết Phá Quân một cách dễ dàng như vậy được.

Cho nên Tiêu Phàm nhân lúc lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người Phá Quân, nhanh chóng quyết định chuyển mục tiêu công kích.

Một tiếng vang nhẹ phát ra, một con dao găm và ba cây kiếm đang rải rác ở chung quanh lập tức dựng đứng lên, nhanh chóng đâm về phía Mạch Tử Ồn Ào, sở dĩ Tiêu Phàm chọn công kích Mạch Tử Ồn Ào là bởi vì bốn cây vũ khí đúng lúc đan xen ở bốn phía xung quanh Mạch Tử Ồn Ào, dễ dàng hình thành thế giết theo hình chữ thập.

Mạch Tử Ồn Ào hoàn toàn không nghĩ đến việc Tiêu Phàm sẽ chuyển mục tiêu nhanh như vậy, còn chuyển hướng công kích về phía chính mình, cậu ta phản ứng chậm một nhịp, không kịp di chuyển vị trí để thoát khỏi phạm vi bao vây của mấy cái vũ khí này, thế nên cậu ta đành phải vung con dao găm trong tay lên, chuẩn bị tư thế chống đỡ.

Trong phút chốc thì thanh kiếm ở gần Mạch Tử Ồn Ào nhất đã đâm đến dưới thao tác của Tiêu Phàm, Mạch Tử Ồn Ào không dám chậm trễ, trực tiếp vung dao găm lên, một tiếng vang giòn giã phát ra, dao găm và trường kiếm đụng vào nhau, cản lại thế công của thanh kiếm này.

Nhưng lúc này Mạch Tử Ồn Ào vẫn chưa thể thả lỏng, bởi vì một kiếm tiếp theo của Tiêu Phàm đã đến.

0.19838 sec| 2427.82 kb