Sương mù trắng xóa lại xuất hiện lần nữa, lúc ẩn lúc hiện. Tuy rằng sương mù mênh mông mịt mù rất có ý nhị, thế nhưng lần trước khi nó xuất hiện thì rất lúng túng, bởi vì nó còn chưa tồn tại được hai giây thì đã bị Đại Ca Cầm Đầu xua tan mất.
Bây giờ không có Đại Ca Cầm Đầu ở đây, nó mới có thể tự do tồn tại ở khu vực này.
Bạch Y Công Tử đã ra tay, sau khi kỹ năng thiên phú [Sương Mù Thanh Khiết] được hồi chiêu, Bạch Y Công Tử trực tiếp phe phẩy quạt giấy, khiến cho sương mù bao phủ toàn bộ chiến trường.
Phá Quân và Mạch Tử Ồn Ào là người lùi về sau đầu tiên, họ giao trận chiến này cho một mình Bạch Y Công Tử.
Tuy rằng sương mù này của Bạch Y Công Tử sẽ không ngăn cản tầm mắt của đội viên, thế nhưng trạng thái lúc này của hai người bọn họ cũng không tốt cho lắm, trải qua một đòn lúc nãy của Tiêu Phàm thì lượng HP của bọn họ đã xuống rất thấp, hơn nữa sau khi sử dụng kỹ năng [Tự Độc Tài] thì giá trị thể lực của Phá Quân rốt cuộc cũng đã cạn kiệt, nếu bọn họ muốn tiếp tục chiến đấu, nhất định phải đợi đến lúc Trị Liệu Đồ Đằng khôi phục sinh mệnh của bọn họ đến mức an toàn thì mới bọn họ mới yên tâm, dù sao bọn họ đã biết không thể khinh thường thực lực của Tiêu Phàm, sau đó phải cẩn thận hết tất cả mọi thứ mới được, mất công lại bôi nhọ uy danh của Huyết Tinh Ma Thuật Xã.
Bây giờ chỉ có một mình Bạch Y Công Tử có trạng thái đầy đủ, hắn ta cầm theo cây quạt rồi mang nụ cười tự tin bước vào trong trong sương mù, nhìn từ xa thì hắn ta nhanh nhẹn giống như tiên vậy.
Nhìn thấy Tiêu Phàm đang mang vẻ mặt mơ hồ nhìn chung quanh thì Bạch Y Công Tử nở nụ cười đắc ý, bởi vì khu vực sương mù này chính là lĩnh vực của hắn ta, ở trong khu vực sương mù này thì hắn ta là vô địch...
Trong tầm nhìn lấp kín sương mù, trắng xóa như đang ở trong mây.
Trong đám sương mù của Bạch Y Công Tử, Tiêu Phàm không thể nhìn được thứ gì, hắn đang ở trong sương mù, cũng đã hoàn toàn “mù” luôn rồi.
Nói “mù” cũng chẳng phải nói quá, mà nó thật sự chính là một trạng thái của Tiêu Phàm lúc này.
Sương mù này thật sự rất cực đoan, cực đoan y như những thiết lập sự vật trước đây của trận doanh Ác Ma, có chìa bàn tay ra cũng không thấy được năm ngón ăn, Tiêu Phàm cảm thấy không thể hình dung được trình độ dày đặc của màn sương mù này.
Nói tóm lại, ở trong màn sương này, Tiêu Phàm hoàn toàn mất đi năng lực phân biệt của thị giác.
Cảm nhận được thân thể đang dần trở nên mệt mỏi của mình, trong lòng Tiêu Phàm cười khổ, “Nhà dột còn trúng đêm mưa, thuyền chậm lại còn ngược gió” là đang chỉ cảnh ngộ này của mình nhỉ?
Chiến đấu được đến giờ phút này, ngược lại Tiêu Phàm rất thản nhiên.
Dù sao mắt cũng không thấy gì, Tiêu Phàm cũng không cố đấm ăn xôi nữa, hắn chỉ dứt khoát nhắm nghiền hai mắt, nội tâm hắn trở nên trống trải mênh mang, bộ tâm pháp luyện khí dưỡng thần phái Thục Sơn mọi ngày vẫn tập bỗng nhiên vận hành trong cơ thể Tiêu Phàm…
Bạch Y Công Tử chậm rãi đi vào trong màn sương, bộ đồ trắng của hắn ta nhanh chóng chìm vào trong màn sương, khiến cho bóng hình như hắn thấp thoáng như có như không, khó có thể phát hiện.
Lại cảm nhận được màn sương quen thuộc này, Bạch Y Công Tử cảm thấy trong lòng thoải mái không thôi.
Bạch Y Công Tử chầm chậm phất cây quạt, hắn ta đứng gần, lặng lẽ nhìn Tiêu Phàm, hắn ta không vội ra tay, mà muốn nhìn một chút dáng vẻ kinh hoảng ở trong sương mù của Tiêu Phàm.
Đáng tiếc biểu hiện của Tiêu Phàm khiến hắn có chút thất vọng, Tiêu Phàm không hề nhúc nhích đứng trong sương mù, trong mắt hắn không hề có sự kinh hoảng, cũng không có sợ hãi, ngược lại còn có sự thoải mái kỳ lạ, điều này khiến trong lòng Bạch Y Công Tử xuất hiện một cảm giác chán ghét, tâm trạng vốn không tồi của hắn ta bỗng nhiên trở nên hỏng bét.
Ngay sau đó, Bạch Y Công Tử nhìn thấy Tiêu Phàm trực tiếp nhắm hai mắt lại, cứ thế yên lặng đứng trong sương mù, giống như hắn ta lúc này.
Chẳng lẽ Mệnh Phàm ở trong màn sương mất đi thị giác nên trực tiếp lựa chọn từ bỏ chiến đấu hay sao?
Không đúng!
Bởi vì Bạch Y Công Tử nhìn thấy biểu tình của Tiêu Phàm lúc này trở nên buông lỏng, sự thả lỏng này lại không mang đến cảm giác hắn đang từ bỏ việc chống, thứ có thể khiến cho Bạch Y Công Tử phân biệt được rõ nhất là lúc này khóe miệng của Tiêu Phàm cong lên một độ cong không dễ phát hiện.
Bạch Y Công Tử vô cùng tức giận với phản ứng của Tiêu Phàm, màn sương này chính là địa bàn của hắn, chỉ có hắn mới có thể thong dong bên trong màn sương này, Mệnh Phàm đứng ở đây rõ ràng đã trở thành một kẻ mù không thể nhìn thấy gì, hẳn là phải vô cùng sợ hãi kích động mới đúng, vì sao hắn vẫn thản nhiên như vậy? Chẳng lẽ hắn đã không còn để ý đến chuyện sống chết nữa hay sao?
Cây quạt của Bạch Y Công Tử càng ngày càng phất nhanh, hắn ta hoàn toàn mất đi hứng thú quan sát hành động của Tiêu Phàm, vừa thu quạt lại, chưa động nửa bước, hắn ta lắc mình một cái đã trực tiếp xuất hiện ở sau lưng Tiêu Phàm.
Thám Hoa Trong Sương, kỹ năng danh hiệu của Bạch Y Công Tử, có thể tự do ẩn hiện trong sương mù được hình thành từ thiên phú kỹ năng [Sương Mù Thanh Khiết] của Bạch Y Công Tử, cho nên nói sương mù là địa bàn của Bạch Y Công Tử cũng không phải không có lí.
Có điều thời gian làm lạnh của [Thám Hoa Trong Sương] quá ngắn, tiêu hao lại rất nhiều, mỗi lần sử dụng cần đến 150 điểm thể lực, nếu như sử dụng lâu dài, giá trị thể lực cũng có thể dễ dàng mất hết.
Cho nên đến bây giờ, mỗi khi Bạch Y Công Tử tiến hành đánh lén kẻ địch ở trong sương mù đều là trực tiếp đi bộ đến, nhưng lần này đụng phải Tiêu Phàm, không hiểu sao Bạch Y Công Tử lại cảm thấy được đi bộ tới không quá an toàn, cho nên trực tiếp lực chọn sử dụng kỹ năng để xuất hiện sau lưng Tiêu Phàm.
Cây quạt trong tay Bạch Y Công Tử yên lặng lộ ra, tiến đến sau gáy Tiêu Phàm, giữa ánh mắt vẫn luôn âm u của Bạch Y Công Tử hiện lên một nét sảng khoái cùng âm độc….
Sau khi Tiêu Phàm nhắm mắt lại, cả thế giới trở nên yên lặng, hắn cảm nhận được hô hấp của bản thân mình, còn có một dòng năng lượng tươi mát chảy trong thân thể mình, sự mệt mỏi trong trận chiến trước đây dường như cũng trôi theo dòng năng lượng này, dần dần giảm bớt.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu cũng rất thoải mái, Tiêu Phàm nhanh chóng đắm chìm ở trong đó, dần dần đạt đến cảnh giới vong ngã.
Tiêu Phảm cảm thấy lỗ chân lông trên da mình bắt đầu nở ra, dần dần cảm nhận được rõ ràng sự lưu động của sương mù xung quanh mình, thế giới khi nhắm lại hai mắt dần dần trở nên không còn tối tắm, mà ngày càng sáng ngời hơn nữa…
Ngay lúc này, Tiêu Phàm bỗng nhiên “nhìn thấy” một cây quạt đang dò đến sau gáy mình, loại cảm giác “nhìn thấy” này vô cùng kỳ diệu, tựa như một thứ đồ vật nào đó bỗng nhiên sinh ra ở trong màn sương vậy, theo bản năng Tiêu Phàm quay người chém lại một kiếm.
…
Lúc này Bạch Y Công Tử đã sắp thành công rồi, chỉ cần gần thêm một chút nữa thôi, mở cây quạt ra, tàn nhẫn mà cắt qua cổ Tiêu Phàm, ngay sau đó Tiêu Phàm nhất định sẽ trực tiếp ngã xuống vũng máu.
Nhưng giây tiếp theo, Bạch Y Công Tử không hiểu vì sao mà bỗng nhiên trong lòng có một báo động, hắn ta đạp mạnh về đằng trước để lùi về phía sau, ngay trong chớp mắt ấy, thân mình Tiêu Phàm đột nhiên quay ngược lại, một đường kiếm nhanh chóng xẹt qua.
Bạch Y Công Tử lùi sang một bên nhìn thấy lỗ hổng bị cắt rách trên quần áo của mình, trên mặt hắn ta có chút không vui, nhưng lại càng khó hiểu hơn.
Sao lại thế này? Vì sao Mệnh Phàm lại có thể biết được mình ở đâu? Không phải hắn đã mất đi thị giác hay sao?
Trong lòng Bạch Y Công Tử có chút hỗn độn, bởi vì tình huống này là lần đầu tiên hắn ta gặp được ở trong trò chơi, trước đây chỉ cần hắn tung ra sương mù, cơ bản liền tuyên bố đối phương chết chắc rồi, tình huống bị đánh trả thế này là lần đầu tiên Bạch Y Công Tử đụng phải.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo