"Tăng trên diện rộng?" Thái Thập Tam nhìn dáng vẻ của đám người Phá Quân ở phía xa thì không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

" Đúng vậy, tăng trên diện rộng..." Irina nhìn về phía Tiêu Phàm với vẻ tràn ngập lo lắng.

...

Đối với chuyện O'Sullivan nhúng tay, Bạch Y Công Tử không có ý kiến gì một cách hiếm thấy, bởi vì cảm giác được dùng Thị Huyết Thuật trên người của mình thực sự quá tốt đẹp...

Bạch Y Công Tử cảm thấy sức mạnh không ngừng được tuôn ra từ trong cơ thể của mình, thậm chí hắn ta còn cảm giác được dòng máu ở bên trong người mình giống như mạch xung vậy, từng dòng khuấy động một cách mãnh liệt, khiến cho tinh thần của mình phấn khởi không thôi, lần này hắn ta càng mong chờ được nhào nặn Tiêu Phàm hơn.

Phá Quân cũng như vậy, dưới sự bổ trợ của Thị Huyết Thuật, hắn ta nắm chặt song kiếm trong tay, trên mặt là nụ cười cuồng nhiệt, tứ chi của Mạch Tử Ồn Ào lại run rẩy kịch liệt hơn, dường như có một luồng điện lưu đang dẫn vào trong cơ thể của cậu ta vậy, trong mắt cậu ta đều là sự hưng phấn.

Bọn họ đều đang say sưa trong sự vui vẻ khi nhận được sức mạnh từ trong luồng huyết quang này, còn nội tâm của Tiêu Phàm thì càng trầm trọng hơn.

Tuy rằng Tiêu Phàm không quay đầu lại, thế nhưng lời nói của Irina vẫn truyền vào tai của hắn.

Đám người Phá Quân được NPC nhiệm vụ của họ là O'Sullivan phóng thích Thị Huyết Thuật vào người mình để tăng thêm trạng thái, làm cho sức chiến đấu của họ càng mạnh hơn, trái lại NPC nhiệm vụ phía bên mình là Aina, Tiêu Phàm không khỏi thở dài...

Cấp bậc thì thấp hơn đối phương 30 cấp, ý thức chiến đấu vô cùng kém cỏi, kỹ thuật lại cực kỳ vụng về, tức là không thể cứu trợ đội viên đang gặp nguy hiểm đúng lúc như O'Sullivan được, cũng không thể phóng thích kỹ năng tăng cường sức chiến đấu cho đội viên như Thị Huyết Thuật.

Vừa so sánh như vậy, Tiêu Phàm đột nhiên cảm thấy thực lực của NPC trong nhiệm vụ lần này thực sự không hợp lý cho lắm, căn bản là đã vi phạm nguyên tắc cân bằng thực lực trong nhiệm vụ đối kháng, sau khi Tiêu Phàm ra khỏi trận doanh Ác Ma thì chưa bao giờ gặp được loại hiện tượng quái lạ thế này nữa.

Tiêu Phàm cảm thấy sau khi ra khỏi trận doanh Ác Ma, sự thiết lập của các trận doanh khác đều khá là hợp lý, sẽ không giống trận doanh Ác Ma, luôn xuất hiện các loại tình huống cực kỳ điên rồ, lẽ nào trên người Aina còn che giấu điều gì đó hay sao?

Bỏ đi, đừng suy nghĩ nữa.

So sánh Aina và O'Sullivan với nhau, ngoại trừ vóc dáng chiếm được ưu thế rất lớn thì những chỗ còn lại có thể bỏ qua không tính rồi đấy, đợi cô trở thành sức chiến đấu của mình, còn không bằng đợi O'Sullivan bỗng nhiên bị một tia sấm sét đánh chết tươi.

Vậy sau đó mình phải đây thế nào bây giờ?

Lúc này Tiêu Phàm chợt phát hiện ra mình chẳng còn cách nào cả, giá trị thể lực đã sắp hết, giá trị chân khí chỉ còn có một nửa, rượu trong ba lô đã tiêu hao hết sạch nên kỹ năng liên quan đến rượu cũng chẳng dùng được nữa, dưới sự dẫn dắt của NPC nhiệm vụ thì kẻ địch được gột rửa trong huyết quang, đã biến thành kẻ cơ bắp ngang ngửa như cái tên Vasili trong công hội Tinh Thần rồi.

Không thể không nói, đợt này thực sự rất tuyệt vọng đó...

Tiêu Phàm án binh bất động, sau khi được O'Sullivan dùng Thị Huyết Thuật thì đám người Phá Quân đã không nhịn được nữa, cầm vũ khí trong tay rồi lao thẳng đến chỗ của Tiêu Phàm, dáng vẻ vô cùng dã man.

Bạch Y Công Tử cũng tham gia vào hành động lần này, hắn ta vẫn luôn xem thường cách tác chiến trực tiếp, cứng đối cứng thế này, có điều dưới tác dụng của Thị Huyết Thuật, hắn ta nhất định phải trút hết ước muốn chiến đấu trong lòng mình ra ngoài, thậm chí hắn ta còn phấn khởi đến mức không thèm chờ kỹ năng thiên phú của mình hồi chiêu xong nữa.

Ánh kiếm thẳng ngay, dao găm mang theo tàn ảnh và cây quạt giấy đã không còn sự nhu hòa bay thẳng đến trước mặt Tiêu Phàm theo ba hướng, bao vây hắn lại.

Trong khoảng thời gian ngắn thì tình cảnh của Tiêu Phàm cực kỳ hung hiểm.

Bởi vì vũ khí của Tiêu Phàm đã nằm rải rác ở bốn phía, không thể nhặt lên được do đợt chiến đấu trước đó, vì vậy trong tay của Tiêu Phàm bây giờ chỉ có một cây Frostmourne lẻ loi đang bốc khí lạnh mà thôi.

Nhìn Mạch Tử Ồn Ào cầm theo dao găm lao tới ở bên trái, Tiêu Phàm nghiêng người lóe lên, dịch chuyển cấp tốc, kéo dài khoảng cách trong khoảnh khắc.

Tiêu Phàm không hề quên kỹ năng thiên phú của Mạch Tử Ồn Ào, chính hắn cũng không thể áp sát vào người cậu ta quá được.

Được dùng Thị Huyết Thuật ở trên người mình, Mạch Tử Ồn Ào trở nên cuồng nhiệt một cách khác thường, cậu ta nhìn thấy Tiêu Phàm nghiêng mình bỏ chạy thì trực tiếp đuổi theo.

Tiêu Phàm đương nhiên không muốn dây dưa với cậu ta lần thứ hai, hắn đang định cất bước rồi tránh sang một bên, thế nhưng vào đúng lúc này, cơ thể của Tiêu Phàm bỗng nhiên không thể khống chế rồi dừng lại ngay lập tức.

Cảm giác được sự khác thường lúc này, Tiêu Phàm không cần suy nghĩ cũng biết, Phá Quân đã nhúng tay vào.

Mà Mạch Tử Ồn Ào ở trước mắt Tiêu Phàm đã cầm dao găm ở trong tay rồi xuất hiện giữa trời, đâm vào ngực Tiêu Phàm với tư thế vô cùng hung mãnh.

Nhìn thấy hiểm cảnh mà mình phải đối diện, Tiêu Phàm không do dự nữa, hắn quyết đoán sử dụng một trong những kỹ năng bảo mệnh của mình là [ Nhất Kiền Nhị Tịnh], giải trừ sự khống chế từ kỹ năng [Mệnh Lệnh Bắt Buộc] của Phá Quân.

Ánh sáng nhạt sáng lên, Tiêu Phàm nghiêng người qua phải né tránh sự tấn công của Mạch Tử Ồn Ào, Mạch Tử Ồn Ào đánh hụt, thế đánh vẫn chưa mất, cậu ta theo quán tính mà phóng về phía trước, lộ ra sơ hở lớn trước mặt Tiêu Phàm.

Đây vốn là thời cơ tốt để Tiêu Phàm phản công, thế nhưng lúc này Phá Quân đã lao đến gần, hắn ta ở một bên nhìn chằm chằm rồi vung kiếm trực tiếp chém vào người Tiêu Phàm, Tiêu Phàm chỉ có thể bỏ qua cơ hội lần này, hắn giơ tay lên, dùng Frostmourne nghênh đón, chống đỡ đòn đánh này của Phá Quân.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa xong, một tia sáng trắng lóe lên, Bạch Y Công Tử đưa quạt giấy rồi bỗng nhiên giơ ra, quạt giấy trải rộng ra, vung xuống, Tiêu Phàm cũng không thể chú ý nhiều như vậy được nữa, hắn chỉ có thể giơ cánh tay trái lên dùng tác dụng phụ của kỹ năng [Nhất Kiền Nhị Tịnh] là [Thời Gian Dọn Rác], đổi nó thành cây chổi rồi quét về phía Bạch Y Công Tử.

Tuy rằng Bạch Y Công Tử chẳng biết vì sao cây chổi mà Tiêu Phàm đeo trên lưng lại bỗng nhiên xuất hiện ở trong tay hắn, thế nhưng lúc này hắn ta lại không thể không tránh, bởi vì chổi rất bẩn mà hắn ta lại thích sạch sẽ.

Phá Quân đã biết đam mê quái lạ của đồng đội Bạch Y Công Tử từ sớm, Bạch Y Công Tử sợ dơ, trái lại thì hắn ta không sợ, một cây trường kiếm khác trong tay lập tức chém ra lần thứ hai.

Tiêu Phàm nhìn thấy Phá Quân lao về phía mình lần nữa, không thể không đề phòng, hắn thu hồi cây chổi đang hướng về phía của Bạch Y Công Tử, trực tiếp dùng nó để đón đỡ một chiêu kiếm khác của Phá Quân.

Bạch Y Công Tử thừa dịp Phá Quân dây dưa với Tiêu Phàm thì vòng sang một bên từ sớm, cây quạt lại giơ ra lần nữa, hắn ta bỗng nhiên dùng quạt sượt qua cánh tay của Tiêu Phàm, máu tươi văng tung toé, cây quạt nhu hòa lại giống như một rạng mây đỏ trong biển mây.

Nếu không phải tính tình của Bạch Y Công Tử rất thích rêu rao, hắn ta cảm thấy đặt mấy thứ như gai nhọn trên quạt thì rất chướng tai gai mắt, nếu hắn ta chịu làm mấy thứ như răng cưa trên quạt thì đòn đánh lúc nãy cũng đã có thể chém đứt cánh tay trái của Tiêu Phàm.

Lúc này Mạch Tử Ồn Ào đã xoay người lại, dao găm vẽ ra một đường cong rồi đột nhiên chuyển hướng, tia sáng lạnh lẽo đang kéo đến gần Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nhìn thấy Mạch Tử Ồn Ào lại lao về phía mình, không để ý tới sự đau đớn trên cánh tay trái, hắn bỗng nhiên giẫm chân phải một cái, dựa vào lực phản xung nhảy về phía sau, sau đó lại lộn một vòng để thoát ra khỏi phạm vi bao vây của ba người này, trên người hắn dính đầy bụi đất, có vẻ hơi chật vật.

0.13978 sec| 2427.258 kb