Gã đưa mặt hướng về chỗ của O’Sullivan, vậy nên O’Sullivan không thể biết được con dao găm đã vòng đến sau lưng của Nhân Sinh Bại Khuyển từ lúc nào, cũng vì vậy mà không thể cứu Nhân Sinh Bại Khuyển kịp lúc.

Lúc này rốt cuộc thì Tiểu Miêu cũng đã phục hồi tinh thấn lại, trước đó “Lich King” Mệnh Phàm hy sinh sắc đẹp, khiến bốn người đàn ông đối diện suy nghĩ lung tung, nhờ đó còn chém bị thương được một người gọi là Nhân Sinh Bại Khuyển, Tiểu Miêu cảm thấy rất khó tin.

Không nghĩ đến, bây giờ hắn lại làm ra một trò ảo thuật mới, dưới sự vây công của bốn người, bắn vũ khí ra bốn phía như thiên nữ tán hoa, cũng bất ngờ đâm cho Nhân Sinh Bại Khuyển một dao, triệt để đánh bại gã, thực sự là đặc sắc.

Tiểu Miêu nhìn cảnh tượng này, nhớ đến biểu hiện trong giải thi đấu cách đây không lâu của Tiêu Phàm, trong lòng bỗng sinh ra một ý tưởng kỳ quái, lẽ nào Mệnh Phàm có thể dựa vào sức lực của mình mà triệt để đánh bại đám biến thái kia hay sao?

Tiểu Miêu lại lắc đầu, cười khẽ, chính mình thực sự đã suy nghĩ quá nhiều rồi, những người chơi chữ đỏ này đã hoàn toàn tiêu diệt đội ngũ của Chiến Minh, cũng tự tay giết chết ba người mạnh trong “tứ đại hộ pháp” của Bang Long Hổ. Nếu Mệnh Phàm có thể một chọi bốn, vậy không phải nói rằng thực lực của hắn còn mạnh hơn người chơi tinh anh của hai công hội lớn trong trận doanh Thú Nhân và mấy vị sát thủ nổi tiếng trong trận doanh Ác Ma hay sao?

Vậy thì lợi hại đến mức nào chứ?

Theo như cái nhìn của cô ta, lúc nãy đám người này nhìn thấy chỉ có một mình Mệnh Phàm nên không đề phòng, không cẩn thận mới thất thủ.

Bây giờ sau khi một người hy sinh, đoán chừng Mệnh Phàm sẽ phải gặp khó khăn.

Không giống với sự nghi ngờ của Tiểu Miêu, sau khi Thái Thập Tam thấy Nhân Sinh Bại Khuyển bị Tiêu Phàm giết chết, trong lòng lập mức mừng rỡ, cô cảm thấy máu nóng trong người mình đã sôi trào hết cả lên, cô lớn tiếng hô: “Phàm ca, anh thực sự quá tuyệt rồi! Cố lên, hãy đánh bại tất cả bọn họ!”

Tiêu Phàm cũng không chú ý đến câu nói lúc này của Thái Thập Tam, bởi vì phải duy trì trạng thái tập trung cao độ trong suốt một khoảng thời gian dài, điều này đối với Tiêu Phàm mà nói thì thực sự rất mệt.

Một đợt này vừa mới qua khỏi, giá trị chân khí trong cơ thể hắn đã tiêu hao hết một nửa, giá trị thể lực cũng không còn nhiều nữa, tuy rằng đã chém được một người của họ, thế nhưng sau khi lộ ra chiêu thức Ngự Kiếm Thuật, sau đó chắc chắn sẽ là sự phòng ngự của đối phương, cuộc chiến này sẽ càng lúc càng khó khăn hơn.

Sau khi Nhân Sh Bại Khuyển bị giết chết, vẻ mặt của Phá Quân và Mạch Tử Ồn Ào trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, ngay cả người luôn lải nhải là Bạch Y Công Tử cũng không tiếp tục lải nhải nữa.

Bọn họ bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến đấu.

Đây chính là sự khác biệt của Huyết Tinh Ma Thuật Xã và các công hội khác, một khi trở nên nghiêm túc thì bọn họ sẽ không bị tâm trạng của mình ảnh hưởng nữa, họ sẽ vô cùng tập trung vào cuộc chiến.

Lúc trước sở dĩ “Hoàng Hạ Tứ Kiệt” tùy ý như vậy hoàn toàn là bởi vì sự kiêu ngạo từ trong xương cốt của họ ảnh hưởng.

Sau khi ra khỏi trận doanh Ác Ma, đối thủ mà bọn họ gặp được đều yếu hơn rất nhiều, vì vậy bọn họ từ từ thói quen với việc chơi đùa trong lúc chiến đấu.

Bởi vì nếu giết chết đối thủ ngay lập tức thì thực sự rất vô vị.

Bây giờ Tiêu Phàm giết chết Nhân Sinh Bại Khuyển ở trước mặt bọn họ, bọn họ nhất định phải cho Tiêu Phàm đầy đủ sự xem trọng.

Cái chết của Nhân Sinh Bại Khuyển cũng không làm cho bọn họ tức giận, trái lại càng làm cho bọn họ hưng phấn hơn, bởi vì một đối thủ thú vị như vậy, đã lâu lắm rồi bọn họ chưa được gặp…

Lúc này thì O’Sullivan vô cùng tức giận, bởi vì gã ta ý thức được mình đã bị tên ác ma cấp 3 này chơi, dẫn đến việc tên Nhân Sinh Bại Khuyển ở trong công hội sát thủ mà gã ta thuê đã chết trước mặt gã ta, chuyện này quả thực là một chuyện vô cùng nhục nhã đối với O’Sullivan.

O’Sullivan là một người xuất sắc trong thế hệ này của trận doanh Thú Nhân, gã ta có khả năng điều khiển nguyên tố một cách xuất sắc, thực lực đã đạt đến trình độ cấp 6 từ sớm, hơn nữa còn được đặc cách tuyển vào Sương Ngữ Thị Tộc.

Tiến vào Sương Ngữ Thị Tộc là vinh quang của gã ta, cũng là sự sỉ nhục của gã ta.

Sở dĩ gọi là vinh quang, là vì Sương Ngữ Thị Tộc là một trong hai tổ chức có sức chiến đấu mạnh nhất trong trận doanh Thú Nhân.

Mà sỉ nhục là vì Sương Ngữ Thị Tộc lại bị giới hạn ở Vu tộc, một Vu tộc trói gà không chặt, cả ngày chỉ biết lấy danh xưng trí giả rồi ở ẩn, một Vu tộc nhu nhược.

Vì vậy khi O’Sullivan nhận được nhiệm vụ cản trở vu nữ Aina thu hồi di chiếu của tổ tiên liền vui vẻ nhận lấy, bởi vì chỉ cần gã ta hoàn thành nhiệm vụ, gã ta liền có thể chứng minh là Sương Ngữ Thị Tộc mạnh hơn Vu tộc rất nhiều.

Hơn nữa O’Sullivan cho rằng Aina chỉ có cấp 3 thì kém bản thân mình rất xa, gã còn muốn chà đạp cô vu nữ nhỏ bé đáng thương là Aina trong nhiệm vụ lần này nữa.

Vốn mọi chuyện đang tiến triển rất thuận lợi, hộ vệ bên cạnh Aina bị sát thủ mà mình thuê giết chết, nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của Aina, trong lòng O’Sullivan cảm thấy vô cùng khoái trá.

Thế nhưng gã ta không hề nghĩ đến, tên ác ma nhỏ bé cấp 3 này lại có thể liều mạng phản kháng, chém chết một người dưới mắt gã ta, điều này làm cho O’Sullivan cảm thấy kế hoạch của mình không hề hoàn mỹ, trong lòng vô cùng không thoải mái.

Vì vậy gã ta nổi giận, không để ý đến ý kiến của những người trong công hội sát thủ kia nữa, trực tiếp nhúng tay...

Gió mạnh đến mức thổi cái đấu bồng của O’Sullivan bay cao lên, giống như lá cờ đang đón gió bay trên đỉnh cột cờ vậy, đấu bồng bị gió xốc lên, đôi tai hồ ly nhọn của O’Sullivan bị lộ ra, thứ bị lộ ra còn có ấn ký màu xanh thẳm trên cổ của gã ta nữa.

O’Sullivan nhìn Tiêu Phàm đang ở trong chiến trường, trong mắt lộ ra sát ý, vốn cái ấn ký vô cùng thần thánh và trang nghiêm của Sương Ngữ Thị Tộc trên cổ của O’Sullivan lại trở nên uy nghiêm và đáng sợ hơn rất nhiều.

O’Sullivan nâng tay lên, nhanh chóng kết ra một thủ ấn cổ xưa, lực lượng của nguyên tố hội tụ vào tay của gã ta, một luồng màu sắc bỗng dưng sinh ra, đó là một màu hồng đậm, nó không giống màu đỏ của lửa, lại càng giống như màu của máu tươi đang dâng trào…

Irina phát hiện ra cử động của O’Sullivan, lập tức biết sau đó gã ta sẽ làm gì, thế nên kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Thị Huyết Thuật!”

Theo tiếng hét đầy kinh hãi của Irina, pháp trượng của O’Sullivan chỉ về phía trước, luồng màu đỏ tươi đó trực tiếp quấn quanh đám người Phá Quân…

Đám người Phá Quân bị gột rửa trong ánh sáng đỏ tươi này, cơ bắp của họ bắt đầu phình to lên, gân xanh nổi lên, vòng vèo uốn lượn, giống rồng lại tựa giao, sau đó rốt cuộc thì bọn họ cũng không nhịn được cái khoái cảm từ việc cơ thể tràn ngập sức mạnh nữa, điên cuồng gào lên: “Ngao ngao ngao…”

Đám người Phá Quân thét dài làm Aina và Tiểu Miêu ở đằng sau Tiêu Phàm phải kinh hãi, mặt mày biến sắc, ngay cả Thái Thập Tam có tính cách bướng bỉnh thì trên mặt cũng mang vẻ kinh dị vào lúc này.

Sau khi đám người Phá Quân bị một luồng huyết quang quấn quanh, bề ngoài trở nên thay đổi rất lớn, không còn dáng vẻ như trước kia, cơ bắp phồng to ra giống như cơ bắp của ma nhân vậy, đôi mắt giăng kín một lớp màu máu điên cuồng, ngay cả người luôn ẻo lả như Bạch Y Công Tử cũng trở nên đàn ông hơn rất nhiều.

Thái Thập Tam nhìn sự thay đổi đột ngột ở giữa chiến trường, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng cho Tiêu Phàm, cô hỏi Irina: "Thị Huyết Thuật là gì?"

"Thị Huyết Thuật là một loại pháp thuật phụ trợ cấp cao của Shaman, là một trong những pháp thuật phụ trợ quần thể nổi tiếng nhất trong chiến trường của trận doanh Thú Nhân. Nó có thể dẫn huyết tính trong cơ thể của người bị thi thuật ra, kích thích người bị thi thuật chiến đấu, tăng cao năng lực chiến đấu của người bị thi thuật trên diện rộng."

0.10845 sec| 2436.477 kb