Vào giây phút sinh tử bị dồn ép vào tiểu động thiên này.

Tuy tiểu động thiên chỉ toàn là cát vàng nhưng cũng có ốc đảo, không phải là không thể sống được.

Hai người định cư ở đây, cho tới tận khi sa mạc nổi lên những cơn gió lớn đen kịt.

Hắc phong giống như vũ khí sắc bén, thổi hải người đến mức suýt nữa chỉ còn da với xương. Vì bảo hộ người phụ nữ của mình, người đàn ông dùng hết chút sức lực cuối cùng để đưa cô ra khỏi lốc xoáy.

Còn người đàn ông thì vĩnh viễn nằm lại trong cát vàng của Hắc Long thành.

Sau đó người phụ nữ vẫn luôn canh gác ở đây, hi vọng có một ngày những vòi rồng đen kia lại nổi lên, thành trì trong truyền thuyết mở ra để cô có thể tới tìm người đàn ông của mình.

Câu chuyện rất đơn giản, thậm chí có thể nói là hơi bị nhàm chán.

Loại chuyện cô gái si tình chờ đợi chàng trai này Tiêu Trần đã nghe rất nhiều rồi, trong lòng không hề có chút dao động nào, thậm chí còn thấy hơi buồn cười.

Tiêu Trần xem như cũng biết lý do tại sao thực lực của Kim Hương Ngọc lại mạnh hơn rất nhiều người.

Sống suốt từ triều Đường đến giờ, thực lực mạnh hơn một tí cũng là chuyện có thể chấp nhận được.

“Thôi thôi thôi.”

Tiêu Trần nhàm chán phất phất tay, chuyện cũ này so với Hoả Thần mà nói thì còn kém xa.

So với cố sự này thì Tiêu Trần còn thấy hứng thú với Hắc Long thành hơn.

Kim Hương Ngọc liếc mắt, không phải cậu muốn nghe chuyện cũ à? Bây giờ còn chê chán, bầu không khí tốt đẹp bị quét sạch bách luôn rồi.

Tiêu Trần tò mò: “Hắc Long thành mà cô nhắc đến là thứ gì vậy?”

Kim Hương Ngọc suy nghĩ một lát rồi nói: “Đây là một truyền thuyết. Truyền thuyết kể rằng thời thượng cổ có một con ác long chuyên đốt giết cướp bóc, không chuyện ác nào không làm. Cuối cùng nó bị đại thần tru sát, thân xác được an táng ở mảnh thiên địa này.

Sau thân thể ác long hoá thành Hắc Long thành, cùng với tài bảo vô cùng vô tận của nó vĩnh viễn chô sâu dưới cát vàng.

Tương truyền là cứ cách 100 năm, sa mạc lại nổi lên vòi rồng đen, của cái chôn dấu khắp nơi trong lòng đất của Hắc Long thành sẽ bị cơn lốc đen này gẩy ra.

Từ trước tới nay có vô số người tầm bảo đi vào tiểu động thiên này, tìm kiếm Hắc Long thành. Nhưng hình như chưa từng có ai thành công.”

Tiêu Trần liếc mắt, Hắc Long rắm chó gì chứ, đây chẳng phải là chỗ chôn của thần gió Phi Liêm à?

Tiêu Trần nghĩ xong thì lập tức cảm thấy thoải mái, truyền thuyết này không biết đã có từ bao đời rồi, đời này truyền lại qua đời khác thì có tí sai lệch cũng không lạ lẫm gì.

Tiêu Trần lại nhìn sang Thánh Nữ, tò mò hỏi: “Tiểu mỹ nữ, cô không ngoan ngoãn ở lại Giáo Đình của cô, chạy tới chỗ quỷ quái này làm gì hả?”

Thánh Nữ hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Tôi nhận được chỉ dẫn của thần, đến đây để tìm kiếm Thần Khí bị thất lạc.”

Ể? Thần Khí của Thiên Sứ tộc phương tây sao lại ở chỗ quỷ quái này chứ, chả có nhẽ thằng cha Phi Liêm kia lại là siêu trộm cướp, đi khắp thế giới giựt đồ, đến thần khí của tộc người ta mà cũng cướp à?

Tiêu Trần cảm thấy thú vị nên đặt mông ngồi phịch xuống đất, chờ đám vòi rồng đen kia tiêu tán rồi thử mò vào Hắc Long thành kia tản bộ xem sao, nói không chừng có khi lại nhặt được của hời thật.

“Lão Kim ới! Mấy cơn lốc quái quỷ này quét tới quét lui đến bao giờ mới ngừng hả?” Tiêu Trần mới ngồi được vài phút đã cảm thấy có tí nhàm chán.

Nhìn con hàng không có tí kiên nhẫn này, Kim Hương Ngọc có hơi không hiểu, dạng người có tâm tính trẻ ranh này sao lại có thể mạnh đến vậy được cơ chứ.

“Ba ngày, vòi rồng hắc long này phải quét tầm ba ngày.”

Tiêu Trần giống như bị kim châm vào mông, lập tức nhảy dựng lên.

“Ba ngày? Có cái cứt cục í!”

Trước giờ Tiêu Trần có bao giờ kiên nhẫn nổi đâu.

Hắn vừa sải bước ra khỏi lồng ánh sáng vừa cả giận nói: “Thổi ba ngày chó gì chứ, con mẹ mày cũng mốc xanh mốc đỏ luôn rồi.”

“Mau quay lại đi, bê ngoài nguy hiểm lắm.” thấy Tiêu Trần đi ra ngoài, Thánh Nữ có hơi bối rối.

Có lẽ cô ta đã quên, suốt dọc đường đi đều là hắn che chở cho hai người, rất chi là nhẹ nhàng.

Nhìn đám vòi rồng giống như những con cự long kia, khí thế toàn thân Tiêu Trần chợt mãnh liệt xông ra càm quét xung quanh.

“Chúng mày quét nhanh lên cho ông!”

Mặt mũi Kim Hương Ngọc đầy hắc tuyết, vòi rồng này là thú cưng cậu nuôi trong nhà à mà kêu nó nhanh là nó phải nhanh.

Tiêu Trần nói xong thì hai tay đặt trên mặt đất, tử khí đen quanh thân dâng lên cuồng bạo.

Tử khí đen không ngừng xoay tròn rồi co cụm lại, hình thành một đám vòi rồng tí hon lớn cỡ chừng bàn tay, không ngừng xoay tròn.

Tiêu Trần ngồi thẳng lên, túm lấy một cái vòi rồng bản mini rồi quẳng về phía xa kia.

Hai người Kim Hương Ngọc cùng Thánh Nữ đã được nhìn thấy cảnh tượng khó mà tin được nhất trong cuộc đời mình.

Vòi rồi nhỏ xíu kia giống như có sức mạnh không gì sánh được, cuốn sạch cát vàng trên đường nó đi qua vào thiên không.

 

0.14613 sec| 2406.633 kb