Mặt ông lão đỏ lên, cảm thấy hơi bực bội, chỉ bởi vì nhìn không vừa mắt, lý do này là có thể bạt tay người ta sao?

Ông lão nhìn Thánh Nữ, nói: “Vậy cô ta thì sao? Vì sao cậu lại đồng ý cho người phụ nữ này đi theo, hơn nữa cô ta cũng không phải người Hoa Hạ.”

Tiêu Trần trợn mắt: “Bệnh thần kinh, người ta đáng yêu như vậy, nhìn là thấy vui vẻ rồi, tôi không bảo vệ người đẹp, chẳng lẽ bảo vệ ông già như ông sao? Ngu ngốc.”

Tiêu Trần nói xong dẫn hai người phụ nữ đi ra ngoài cửa.

Chuyện xảy ra trong phòng giống như một trò hề, cuối cùng được Tiêu Trần đập búa xuống đóng màn giống như một trò hề.

Một già một trẻ còn lại trong phòng, thiếu niên vẫn mỉm cười như trước, có điều móng tay đã ghim sâu vào da thịt.

Bị tát một cái, cậu ta cũng không phải không sao giống như bề ngoài.

Bản thân cậu ta cũng không phát hiện, từng sợi tơ màu đen mang theo hơi thở tà ác cực điểm lóe qua trước mặt mình.

...

“Hôm nay bé gió thật là ồn ào.” Tiêu Trần đi trên sa mạc, tìm chuyện nói lung tung.

Kim Hương Ngọc không nhịn được che miệng cười duyên: “Gió ở đâu ra?”

Tiêu Trần cười, nhắm mắt lại, ra vẻ bí ẩn nói: “Nghe.”

Thánh Nữ cũng hơi tò mò, học theo Tiêu Trần nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận biến hóa của trời đất.

Nhưng cô ta căn bản không cảm nhận được gì, trên sa mạc vẫn vắng vẻ như trước.

Kim Hương Ngọc nhìn ra đằng xa, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.

Lúc này ngay cả Thánh Nữ cũng cảm nhận được một chút không bình thường, dường như cô ta nghe thấy tiếng gió thật.

“Vì sao thời kỳ ngàn năm lại đến trước mấy ngày?” Giọng Kim Hương Ngọc có hơi nghẹn ngào.

Tiêu Trần nhìn đêm tối, mỗi tay ôm một người phụ nữ lên, đi về đằng xa bằng tốc độ cực nhanh.

Tiêu Trần giống như gà mái mẹ dắt theo hai con gà con, dùng tốc độ cực nhanh đi ngang qua sa mạc.

Tốc độ nhanh đến rợn cả người, hai người đẹp bị loạn lưu kịch liệt xông cho da mặt run rẩy,

“Đau quá, đau quá, đau chết được. Cậu đi chậm một tí được không hả?”

Giọng nói đầy oán trách của Kim Hương Ngọc vang lên. Tiêu Trần đúng là có mấy phần thương hương tiếc ngọc, hai chiếc lồng ánh sáng đen xuất hiện bao lấy hai người đẹp, lúc này hai người mới tránh được nỗi khổ bị bão cát tàn phá.

Phía xa mây đen kéo đến che kín cả bầu trời, không gian ua ám như là tận thế.

Cuồng phong gào thét, bên tai văng vẳng tiếng kêu rên sợ hãi của vạn vật.

Sa mạc rộng lớn bị cuồng phong thịnh nộ xới tung, bão cát từng trận từng trận nối tiếp nhau kéo qua cuốn lên tận trời, giống như: “Cát vàng mênh mông vàng tận chân trời.”

Gió bão, cơn bão đen kịt không hề có một dấu hiệu nào cứ thế mà nổi lên, thổi đến tối tăm cả đất trời, thổi đến gầy rạc xác xơ.

Tiêu Trần chạy về phía trung tâm sa mạc, chạy chạy một hồi thì dừng lại.

Hắn hơi nheo mắt nhìn cảnh tượng phía trước rồi cười ra tiếng: “Đúng là có tí đồ nha!”

Hai người được thả xuống nhưng cơ bản là không thấy dễ dáng như Tiêu Trần, thậm chí còn thấy hơi sợ hãi.

Bởi vì các cô không biết hình dung cạnh tượng trước mắt như thế nào, nếu không có Tiêu Trần ở phía trước ngăn cản thì các cô sẽ không nói hai lời, lập tức cong đít chạy khỏi đây ngay và luôn.

Ở phía xa, thiên không đè ép xuống. Một đám vòi rồng đen kịt khổng lồ đang tuỳ ý gào thét.

Vòi rồng đen giống như cự long bò ra từ vực sâu, chọc trời khuấy đất cuốn lên vạn dặm cát vàng, tận thế chắc cũng chẳng hơn được thế này.

Kim Hương Ngọc nhìn đám vòi rồng đen, chẳng biết từ lúc nào mà nước mắt đã ướt đẫm cả khuôn mặt.

Cam mập nằm trong lòng cô khe khẽ kêu lên, giống như đang an ủi chủ nhân của mình.

Tiêu Trần thoáng nhìn Kim Hương Ngọc rồi cười cười lắc đầu, đây là một người phụ nữ có chuyện cũ nà.

Nghĩ lại thì cũng đúng, ở đây quỷ mà còn sống có khi cũng biến thành xác sống, chắc chắn là người có quá khứ.

Tiêu Trần vung tay triệu hồi lồng ánh sáng trên người hai cô gái, sau đó một cái lồng ánh sáng đen khác to hơn lại xuất hiện, bao lấy cả ba người.

Bên trong lồng ánh sáng gió êm sóng lặng.

Tiêu Trần nhẹ nhàng vỗ đầu Kim Hương Ngọc giống như người lớn trong nhà.

“Có hứng thủ kể lại chút chuyện xưa của cậu không hả?” Tiêu Trần hỏi. Dù sao thì bây giờ gió bão mịt mù, rảnh rỗi chẳng có gì làm.

Kim Hương Ngọc lau nước mắt, lắc lắc rồi lại gật gật đầu.

Kim Hương Ngọc nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, nhìn về đám vòi rồng phía xa rồi như chìm vào trong ký ức.

Câu chuyện xưa này thật ra rất đơn giản.

Thời kỳ cuối triều Đường, linh khí thiên địa còn chưa đến lúc khô kiệt, có một cặp thần tiên quyến lữ.

Nam tên Trương Vân Đình, nữ tên Kim Hương Ngọc.

Hai người ẩn cư trong núi, trải qua cuộc sống không tranh quyền thế.

Nhưng có một ngày kẻ thù tìm đến cửa, hai người bọn họ bị ép phải trốn đi nơi khác lánh nạn.

 

0.17017 sec| 2412.766 kb