Ông lão đi tới từng tảng đá và xem tiếp, những bức vẽ này không liên tiếp. Dường như, người vẽ những bức tranh này chỉ tùy hứng vẽ, thích vẽ chỗ nào thì vẽ mà thôi.

Nhưng thông qua những dấu vết để lại và các suy đoán hợp lý, ông ấy thấy ý đồ mà những bức vẽ này muốn biểu đạt là tình cảnh mà hoàng đế và Xi Vưu đại chiến với nhau.

Ở bức tranh đầu tiên, quái vật đầu trâu ba đầu sáu tay, tám chân kia chính là binh chủ Xi Vưu trong truyền thuyết.

Ông lão cảm thấy vô cùng vui vẻ vì thứ mình phát hiện ra.

Hơn nữa, một phần trong đó còn là truyền thuyết, tranh vẽ Hỏa thần Chúc Dung đại chiến với Thủy thần Cộng Công vô cùng tường tận.

Ông cụ đã chụp ảnh lại nhưng đột nhiên sắc mặt lại thay đổi. Nơi này có tranh vẽ chiến tranh vậy thì có ý là gì? Có khi nào nơi này có người hoạt động không?

Ông lão đột nhiên căng thẳng. Ông ấy cũng không phải con mọt sách suốt ngày chỉ cắm đầu trong phòng thí nghiệm, cái gì cũng chỉ có trong tưởng tượng.

Nếu như vậy, ông ấy đường đột xuất hiện ở đây, nói không chừng sẽ tạo ra nhiễu loạn gì đó.

Ông lão cất máy ảnh đi, lấy kính viễn vọng ra thì phát hiện ở cuối tầm mắt là một mảnh rừng rậm xanh um tươi tốt.

Từ Hoài Nghĩa quyết định rời khỏi đây trước rồi nói tiếp. Đợi tới lúc tìm được đồng bạn thì trở lại nghiên cứu cũng không muộn.

Bỗng nhiên, một cái bóng hư ảo xuất hiện trong tầm mắt của ông ấy. Ông lão quay phắt đầu lại, nhưng trước mắt lại chẳng có gì.

Ông cụ thầm rùng mình một cái, tăng nhanh tốc độ bước chân và đi về phía rừng rậm kia.

Một cảm giác bị quan sát dâng lên trong lòng Từ Hoài Nghĩa, nhưng mỗi lần ông ấy quay đầu lại nhìn thì lại chẳng thấy gì.

‘Chẳng lẽ mình gặp phải thứ gì không sạch sẽ. ’ Ông cụ suy đoán trong lòng.

May mà từ khi thiên địa linh khí khôi phục tới nay, những chuyện kỳ quái xảy ra nhiều nên ông lão cũng không quá sợ hãi.

Nhưng thời gian trôi qua, cảm giác bị nhìn chằm chằm càng lúc càng rõ. Thậm chí, ông lão còn có thể cảm nhận được thứ kia đang trôi lơ lửng bên cạnh mình.

Từng giọt mồ hôi lớn chảy ròng ròng từ trên trán xuống. Cảm giác sợ hãi khi không nhìn thấy cũng chẳng sợ thấy khiến tinh thần của người ta sụp đổ.

Đột nhiên, ông cụ cảm thấy cổ mình mát lạnh, ông ấy sờ lên cổ mình theo bản năng.

“Rầm!”

Trong nháy mắt, ông lão ngã quỵ trên mặt đất, bởi vì trên tay toàn máu tươi.

Ông lão giữ chặt lấy cổ mình. Lúc này, cảm giác đau đớn đột nhiên xông lên đầu ông ấy.

Từ Hoài Nghĩa dùng tay để cảm nhận vết thương trên cổ, may mà vết thương này chưa tới động mạch.

Ông lão giữ chặt lấy cổ mình, nhìn chằm chằm xung quanh với vẻ hoảng hốt.

Nhưng xung quanh lại là một mảnh gió êm sóng lặng, vốn chẳng có bất cứ người hay thứ gì kỳ lạ.

Ông lão đột nhiên cảm thấy phía trái mặt mình mát lạnh. Ông ấy sờ tay lên thì quả nhiên tay đầy máu tươi.

Có thứ gì đó đang hành hạ thể xác và tinh thần của ông ấy với tâm thái đùa bỡn.

“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”

Ông lão bắn ba phát súng vào không khí, tiếng súng truyền đi rất xa trong không khí.

Đầu của Từ Hoài Nghĩa đầy mồ hôi, ông lão nhìn chằm chằm xung quanh. Cảm giác sợ hãi càng lúc càng lớn. Thứ không nhìn thấy, không sờ được này mới thật sự đáng sợ.

“Đi ra đi!”

Xung quanh yên tĩnh rất lâu khiến Từ Hoài Nghĩa cảm thấy bất an. Bởi vì, ông ấy cảm nhận được thứ kia đang ở ngay bên cạnh mình, một mực nhìn chằm chằm vào bản thân.

Tình cảnh này thật sống một con mèo bắt được một con chuột, sau đó con mèo kia không vội ăn thịt ngay mà trái lại làm các kiểu đùa bỡn.

Đột nhiên, ông lão nhớ tới khối ngọc mà Tiêu Trần đưa cho mình. Ông ấy vội vã lấy miếng tử ngọc trong túi quần ra.

Nhưng tử ngọc lại chẳng xảy ra biến hóa nào, nó vẫn lẳng lặng nằm trong tay ông lão như trước.

Có lẽ vì tin tưởng Tiêu Trần nên ông cụ nắm chặt tử ngọc, hít sâu một hơi rồi chạy như điên vè phía rừng cây rậm rạp kia.

Một luồng gió mát lạnh truyền từ cổ tới, Từ Hoài Nghĩa đột nhiên nổi da gà toàn thân.

Ông lão quay phắt đầu lại nhìn, lần này ông ấy đã nhìn rõ thứ đi theo bản thân có hình dáng thế nào.

Đó là một sinh vật giống con bọ ngựa, thân thể to lớn tương xứng với một người trưởng thành.

Trên thân thể của thứ này có ngọn lửa màu đỏ lượn lờ, hai chân trước giống như hai thanh liêm đao lớn, càng nhìn càng khiến người ta lạnh sống lưng.

Cái chân giống liêm đao kia của quái vật đang chém thẳng về phía cổ của ông lão.

“Ôi! Thế là mạng của mình chỉ tới đây thôi!” Ông cụ cảm thán một tiếng.

Tử ngọc vốn một mực không biến hóa trong tay Từ Hoài Nghĩa đột nhiên phát sáng, một màn hào quang màu đen bao quanh ông lão.

“Rầm!”

Một loạt âm thanh như kim kê cắt sắt vang lên, cái càng to lớn của quái vật kia đâm thẳng vào màn hào quang màu đen.

 

0.07423 sec| 2414.609 kb