Lông mi thật dài của thiếu nữ rung động vài cái, một giọt sương nho nhỏ từ trên lông mi chảy xuống.
Tiêu Trần nhìn mấy miếng lá cây kia là biết thiếu nữ này là ai.
Còn không phải là ‘vịt con xấu xí’ không có quần áo, không có cánh ảo năm màu sao?
Con mẹ nó, ngủ một giấc tỉnh dậy, loli biến thành thiếu nữ xinh đẹp, thật là kích thích.
Tiêu Trần nhìn thiếu nữ ngậm ngón tay cái còn đang ngủ say, chưa chịu tỉnh lại.
Hắn véo mặt cô bé, nói: “Thức dậy, thức dậy.”
Thiếu nữ tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu, sóng mắt lưu chuyển, hơi giận dỗi nhìn Tiêu Trần, dường như đang trách hắn vì sao đánh thức mình.
“Đừng có làm nũng, mau mặc quần áo vào đi.”
Tiêu Trần cởi áo mình đưa cho thiếu nữ.
Thân thể nhỏ xinh của thiếu nữ tròng cái áo to rộng của Tiêu Trần, làm cô bé trông càng thêm yếu đuối.
Thiếu nữ đỏ mặt, mặc quần áo của Tiêu Trần vào.
Tiêu Trần cảm thấy kỳ lạ với phản ứng của thiếu nữ, không ai dạy, không ai chỉ dẫn, làm sao cô bé lại biết thẹn thùng?
Bẩm sinh? Hay là được truyền thừa bí ẩn?
Tiêu Trần đang suy đoán, giọng nói du dương của thiếu nữ vang lên: “Tôi phải, tôi phải đi.”
“Đi đâu?” Tiêu Trần tò mò hỏi.
Thiếu nữ nhìn Tiêu Trần da diết, chỉ chỉ phía trên: “Đi lên trên.”
“Đi lên trên làm gì?”
“Đăng cơ.”
Tiêu Trần gật đầu, khó hiểu hỏi: “Làm sao cô biết mình là nữ vương?”
Thật ra câu hỏi này có chút đột ngột, có lẽ đây là truyền thừa bí mật của tộc này.
Thiếu nữ cũng không giấu giếm, vuốt ve đại thụ bên cạnh, nói: “Lão thụ đã nói với tôi ở trong mơ.”
Lão thụ có lẽ chính là cây đại thụ, Tiêu Trần đã nhận ra cây đại thụ có một chút đạo hạnh từ lâu, nhưng cũng không quan tâm lắm, từ trước tới nay Tiêu Trần đều rất khoan dung với Yêu tộc.
Sau khi có được đạo hạnh, cây đại thụ không bỏ đi, mà ở lại làm nơi che mưa chắn gió cho cô bé, xem ra cũng là yêu có tính cách!
Tiêu Trần gật đầu, vỗ nhẹ đầu thiếu nữ, nói: “Làm một vị vua tốt.”
Thiếu nữ gật đầu thật mạnh, vẻ mặt có hơi mất mát, nhưng lại lập tức vui lên.
“Ít nhất hôm nay, tôi quen được anh.” Thiếu nữ nhảy nhót bỏ đi, cuối cùng quay đầu lại nói, “Cảm ơn chuyện cổ tích của anh.”
Tiêu Trần đưa tay chào tạm biệt, chờ đến khi thiếu nữ đi xa rồi, hắn đá vào thân cây: “Còn không ra, chờ tôi đá mông ông à?”
Một ông lão râu run rẩy xuất hiện bên cạnh Tiêu Trần.
“Đại tiên, đại tiên, xin nương tay, bộ xương già này của tôi không chịu nổi giằng xéo đâu.”
Tiêu Trần ngồi trên thân cây, đung đưa hai chân, hỏi: “Đạo hạnh của ông khá cao, tại sao lại bó chân trong rừng cây này?”
Ông lão ngồi song song với Tiêu Trần trên thân cây, nhìn chân trời, cười ha hả: “Đi đâu mà không phải là đi, ở chỗ này còn có thể chăm sóc cô bé ấy.”
Nhắc tới cô bé kia, Tiêu Trần hỏi: “Cô bé không thuộc về bất kỳ chủng loại nào trong sơn tinh quỷ quái, chắc là chủng tộc độc lập.”
Ông lão gật đầu: “Mấy cô gái đó là tộc Phù Du.”
“Phù Du sáng sinh tối chết ư?” Tiêu Trần hỏi.
Ông lão gật đầu: “Những cô bé đáng thương, buổi sáng sinh ra, buổi tối chết đi, cả đời chỉ có một ngày, một ngày chính là cả đời.”
Tiêu Trần ngây người, bởi vì lúc trước hắn nhìn thấy trên mặt những cô bé đó đều là nụ cười.
“Bản thân bọn họ cũng không biết chuyện sáng mình được sinh ra, chiều chết đi đúng không?” Tiêu Trần hỏi thử.
Ông lão lắc đầu: “Trừ nữ vương ra, còn những cô bé kia, từ lúc sinh ra sẽ truyền thừa một ít thứ, bọn họ biết rõ chuyện sáng mình được sinh ra, chiều sẽ chết đi.”
Ông lão vui vẻ nói tiếp: “Bây giờ đại tiên đã hiểu vì sao tôi cố chấp trông giữ chỗ này, che chở cho những cô bé kia rồi chứ.”
Bọn họ đều là kiệt tác của trời cao, tiếng cười của bọn họ là món quà lớn nhất mà trời cao ban cho.
Thân thể của tôi có thể là nơi tụ tập cuối cùng của tộc Phù Du rồi, tôi sẽ không bỏ đi, cũng không thể bỏ đi.
Trong giọng nói ông lão mang theo cảm giác sứ mệnh nồng đậm, còn có cả tự hào.
Tiêu Trần suy nghĩ thật lâu, gật đầu, phóng lên không trung.
Phía trên ngọn cây, một đám trẻ giống như tinh linh đang vây quanh một thiếu nữ xinh đẹp.
Đầu thiếu nữ đội vòng hoa vương miện, mặc váy dài trắng tinh, đang đi về phía vương tọa được dựng lên bằng hoa tươi.
Trên không trung, Tiêu Trần lẳng lặng nhìn tất cả, giơ ngón cái, khen ngợi: “Đẹp đến nao lòng.”
Dường như thiếu nữ cảm nhận được, nhìn về phía chân trời, không biết vì sao, nước mắt rơi đầy mặt.
Thế giới rộng lớn không thiếu thứ lạ.
Tộc Phù Du sớm sống chiều chết này cũng chỉ là một góc của đại thế giới mà thôi.
Tộc Phù Du hay người khác, chuyện khác đều chỉ là một cảnh trong quãng đời dài dằng dặc của Tiêu Trần mà thôi.
Cõ lẽ, hắn sẽ thông cảm, có bi thương, thậm chí nếu có điều kiện thì Tiêu Trần còn niệm một đoạn kinh vì bọn họ. Nhưng hắn sẽ không bao giờ dừng bước lại.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo