Điều này cũng có thể giải thích vì sao linh khí của Địa Cầu nồng nặc dị thường.
Không chỉ riêng vì linh khí hồi sinh, còn có linh khí của thiên địa khác ùa vào bên trong.
Nhưng dù nói như vậy thì sớm muộn gì linh khí trong phương thiên địa phía sau kim sắc văn tự cũng có một ngày giảm đi.
Vậy thì ắt những tu hành giả trong phương thiên địa phía sau văn tự sẽ bắt đầu nghĩ đủ mọi cách để tới Địa Cầu, bởi vì Địa Cầu cướp đoạt căn cơ tu hành của của bọn họ.
Đến lúc đó nói không chừng sẽ xảy ra chiến tranh giữa hai phương thiên địa rồi.
Tất nhiên những thứ này đều là suy đoán của Tiêu Trần, mọi thứ đều được dựng nên từ cơ sở là phương thiên địa phía sau những kim sắc văn tự kia.
Tiêu Trần đang suy đoán thì đột nhiên lảo đảo một cái, suýt nữa đã lăn từ trên vai của Hình Thiên xuống.
‘Ầm! ’ Một tiếng vang động trời.
Hình Thiên hung hăng đụng vào mảng những kim sắc văn tự này, kết quả kim sắc văn tự phóng ra kim quang chói mắt, bắn cơ thể to lớn của Hình Thiên ra xa.
‘Ầm! ’
Hình Thiên giống như một tên thô lỗ vậy, hung hăng đụng vào những kim sắc văn tự này, dù có bị bắn ra vô số lần, ông ta vẫn kiên trì như cũ.
Tiêu Trần vỗ trán một cái, đầu óc của tên này không có vấn đề thật đấy à?
‘Ý Chí Đại Đế’ nói muốn phá là phá được sao?
Đợi cho Hình Thiên tông vào phải hai mươi mấy lần rồi, Tiêu Trần ôm trán bảo: "Chi bằng hôm nào chúng ta lại về tông tiếp, ngày hôm nay chỉ đến đây thôi?"
"A, được!"
Tiêu Trần cảm thấy người này thật sự có hơi ngốc nghếch, nhưng cũng rất đáng yêu.
Tiêu Trần dùng tử khí vẽ một trận đồ trên vai Hình Thiên, lại lấy ra một ít tử ngọc khảm vào trong đó.
Tiêu Trần vừa vẽ vừa nói: "Người khổng lồ, tôi phải rồi. Tôi đã vẽ lên vai ông một trận đồ. Nếu có chuyện gì, ông chỉ cần bóp nát trận đồ trên vai này tôi sẽ chạy tới.
Hình Thiên nói với vẻ hơi thất vọng: "Cậu không thể chờ một chút được à? Chưa biết chừng ngày mai ta có thể tông vỡ nó."
Tiêu Trần lắc đầu: "Với thực lực của tôi và ông hiện tại thì chúng ta không phá được đống văn tự này, nhưng linh khí ở đây đậm đặc, ông có thể ở lại chỗ này tu hành."
Hình Thiên đưa tay lên trước mặt Tiêu Trần bảo: "Cảm tạ cậu đã nói chuyện chung với ta lâu như vậy."
Nghe thấy lời cảm ơn phát ra từ đáy lòng này, Tiêu Trần không kìm được mà lòng thấy hơi chua xót.
Tiêu Trần đưa bàn tay ra đặt lên ngón tay to lớn của Hình Thiên, bảo: "Khi nào rảnh rỗi tôi sẽ tới thăm ông."
Thế nhân chỉ biết người này là Ma thần, đều e ngại ông ta, lại không biết ông ta chỉ là một người cô độc mà thôi, có thể ông ta chỉ muốn tìm được một người trò chuyện.
Tiêu Trần rời khỏi Côn Luân, trở lại Hỏa Diệm Sơn. Sau khi đi hết một vòng, hắn thấy cũng không có gì khác thường, ngọn lửa lớn vẫn cháy rất hừng hực thì đi tới thành phố nhỏ ở sát cạnh đó nhất.
Thành phố nhỏ rất phồn hoa, tràn đầy cảm giác ngoại quốc.
Tiêu Trần tản bộ thật lâu, cuối cùng cũng tìm được một nơi bán toàn thịt dê nướng.
Tiêu Trần mua một lần mười xiên, định mang về cho Cẩu Đản.
Nhân lúc ông chủ đang nướng thịt dê, Tiêu Trần lại tản bộ ở trên đường.
"Lão bản, bánh Maren này của ông bán thế nào?”
"A bằng hữu, cậu yên tâm đi, trước nay tôi làm ăn buôn bán chưa từng lừa già dối trẻ. Đây là nhân óc chó Yarkand chính tông đó, bảy mươi mốt cân, cực kỳ hợp lý!”
"Cho tôi mười cân đi!"
Tiêu Trần cầm bánh Maren đi, tản bộ trên đường cái, lại thấy bán dưa Hami.
"Lão bản, dưa này của ông có đảm bảo là chín rồi không?"
"A bằng hữu à, cậu yên tâm đi, trước đây ta kinh doanh buôn bán chưa từng lừa già dối trẻ, đây là dưa ngọt Tây Châu chính gốc đấy!"
"Đừng có lảm nhảm nhiều vậy nữa, tôi chỉ hỏi là dưa này của ông có đảm bảo chín rồi không?"
"A bằng hữu, tôi mua bán..."
'Bốp! Bốp! '
Tiêu Trần đấm cho hai cú rồi đi tiếp, "Lão tử chỉ hỏi dưa này của ông có chắc chín chưa hay không thôi, bằng hữu cái đầu ông đấy!"
...
Thành phố Minh Hải.
Hôm nay Ngục Long phải đi dạy thay rồi.
Sau khi chuẩn bị một đống lớn thức ăn cho Cẩu Đản, Ngục Long bèn dẫn theo Cẩu Đản xuất phát.
Tuy đây là lần đầu tiên Ngục Long đi ra ngoài, nhưng Tiêu Trần đã khắc tuyến đường đến học viện ở trong đầu của cô, vậy nên cô cũng không trở thành không tìm được đường.
Chỉ là tạo hình của bề ngoài Ngục Long này thật sự quá bắt mắt: Bề ngoài gần như hoàn mỹ, hợp với một bộ áo giáp màu đen vừa người, khiến cho Ngục Long có một loại sức hút vô hình.
Đặc biệt là phần tóc đuôi gà thật dài ở sau đầu Ngục Long. Bởi vì nó quá dài, Ngục Long không thể không cần một chút cách thức để khiến đuôi ngựa lơ lửng trên không trung, nếu không... nó sẽ kéo dài trên mặt đất.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo