Thanh Y Hầu giơ ngón tay giữa lên, ra dấu tay đặt lên môi bảo đừng nói gì hết.

Nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Thanh Y Hầu, mọi người cũng không dám hỏi nhiều, lặng lẽ đi vòng vào bên trong phòng học, chỉ là tình cảnh bên trong phòng học khiến cho tất cả mọi người đều sợ hãi toàn thân. Nếu như có người tố chất kém cỏi thì sợ là đã bị dọa ngất xỉu ngay tại chỗ.

"Đây, đây là chuyện gì vậy?" Ngưu Nhị hoảng hốt hỏi.

Thanh Y Hầu trừng mắt, dọa đến cả người Ngưu Nhị run lên một cái, cậu ta lập tức ngậm miệng lại.

Dần dần người trong phòng học nhiều hơn, nhưng nơi đây vẫn lặng yên không một tiếng động, ai ai cũng nơm nớp lo sợ, ngửi thấy mùi máu tanh gay mũi.

Đợi đến khi nén nhang kia đã được đốt xong rồi, trên tay Ngục Long nhiều hơn một cái mâm nhỏ kiểu cổ, chính là La Bàn Rừng Rậm.

Ngục Long nhìn xuống học sinh bên dưới bục giảng, hỏi: "Đã tới đông đủ hết chưa?"

Các học viên ngó nghía lẫn nhau, cuối cùng xác định tất cả mọi người đã đến đủ.

"Đến... đến đông đủ rồi lão sư." Thiếu niên thật thà có hơn run run mà nói.

Ngục Long gật đầu, La Bàn Rừng Rậm trong tay vụt ra khỏi phòng học, bay thẳng lên thiên không.

La Bàn Rừng Rậm bao trùm khắp bầu trời của học viện. Một màn này khiến cho vài học sinh mới tới đều há hốc mồm.

Nhìn thấy phản ứng của mấy người mới tới này, những người còn lại không kìm được mà có hơi đắc ý: "Đồ bọn nhà quê!"

"Ngày hôm nay vẫn tu hành theo như hôm qua."

Sau khi Ngục Long bỏ lại một câu cụt lủn bèn xoay người xem Cẩu Đản viết chữ.

Thỉnh thoảng Ngục Long sẽ quay đầu nhìn sang cái ghế bên cạnh, nhưng cuối cùng vẫn không ngồi lên.

Mười người của tổ thứ nhất, tổ thứ hai nhìn nhau, trong lòng đều nổi cơn ai thán, nhưng họ vẫn kiên trì đi về phía La Bàn Rừng Rậm.

Một lát sau, Ngục Long lại vung tay lên, cảnh tượng bên trong La Bàn Rừng Rậm xuất hiện trước mắt, cô nhìn thấy cảnh tượng đám học viên bị tiểu binh, dã quái đuổi chạy khắp nơi.

Ngục Long nhíu mày một cái, đây thuần túy chỉ là thứ đồ chơi mà Đại Đế tạo ra để vui đùa thôi.

Ngục Long vươn tay chạm vào trung tâm của bức ảnh trước mặt vài cái, một loạt hình ảnh không thể tưởng tượng được xuất hiện trước mắt mọi người.

Nơi trung tâm của tấm địa đồ liên minh anh hùng trước mắt chậm rãi mọc lên một tảng đá cao, bằng phẳng, chung quanh hiện đầy phù văn.

Mà tất cả những tiểu binh rồi dã quái trong bản đồ kia đều biến mất không còn dấu vết chỉ trong nháy mắt.

Cơ thể của học viên học viện Tu La Bàn không nghe theo điều khiển của bản thân, đi về bên dưới sàn đấu.

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Ngục Long lại vang lên bên tai bọn họ: "Từng đôi một chém giết nhau, phân sống chết."

Học viên của Tu La Bàn sửng sốt, liên tục lắc đầu lia lịa cười khổ.

Hình như khẩu vị của vị giáo viên mới này còn nặng hơn đại ca cao thủ không đứng đắn kia nhiều.

Hai người tổ trưởng của tổ một, tổ hai dũng cảm bước lên sàn đấu, những phù văn kia bắt đầu sáng lên hào quang chói mắt, ngăn cách tất cả cảnh tượng.

"Cuộc chiến sinh tử, không đến lượt người ngoài lên tiếng.”

Ngục Long nhìn Cẩu Đản viết chữ, bỏ mặc chuyện La Bàn Rừng Rậm.

Ngục Long vỗ nhẹ trán mình một cái đầy bất đắc dĩ, chữ này cũng quá khó coi rồi.

Ngục Long nhìn chữ của Cẩu Đản thật sự thấy rất gai mắt, có rất nhiều chữ bị Cẩu Đản viết cho tán ra, ví dụ như chữ 'hảo' (tốt) thì bị viết thành chữ 'nữ' (phụ nữ). Cậu nhóc viết xong chỉ thấy Ngục Long quay đầu, thật sự không nhìn nổi.

Lúc này một giọng nói vang lên.

"Lão sư." Lưu Quân, học viên mà trước đây vừa vào Tu La Bàn đã bị con gái của ông chủ thương điếm đánh cho thành đầu heo đưa tay nói to một tiếng.

"Nói." Ngục Long đáp lại một chữ lạnh như băng.

Lưu Quân nuốt nước miếng một cái, nhìn người bị đóng lên tường, nói với vẻ có hơi chột dạ: "Lão sư, em cảm thấy quyết đấu như vậy có hợi thiếu công bằng, bởi vì rất nhiều người trong chúng em có cảnh giới không giống nhau."

Lời nói của Lưu Quân cũng đã bày tỉ tiếng lòng của tất cả học viên.

Ngục Long gật đầu, cái này trái lại có hơi thiếu suy xét.

Ngục Long vươn tay điểm mấy cái vào hình ảnh trước người, từ quang trụ rơi xuống bên trong La Bàn Rừng Rậm, bao phủ khắp mọi người.

Người ở bên trong La Bàn Rừng Rậm đều có một cảm giác ấm áp, thoải mái lạ thường.

"Đột phá?"

Có người cảm nhận được biến hóa trên người mình thì khuôn mặt hoang mang.

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Ngục Long vang lên bên tai mọi người: "Dùng Bát Vân Cảnh đối chiến."

Bát Vân Cảnh, cũng chính là Phá Thiên Cảnh, đây là cảnh giới tu hành đầu tiên.

Đương nhiên họ cũng chỉ được thăng lên Bát Vân Cảnh tạm thời, tạo ra công bằng mà thôi.

Sau khi làm xong việc này thì Ngục Long lại không có chuyện gì để làm rồi, bắt đầu ngẩn người ra.

 

0.05918 sec| 2407.93 kb