Trên người Ngục Long đột nhiên bùng lên luồng sát khí khủng khiếp. Trong phút chốc, sát khí bao phủ toàn bộ phòng học, tất cả mọi người như rơi vào hầm băng.
Như một loại thực chất, sát khí trên người Ngục Long bao phủ toàn bộ phòng học, nỗi sợ tử vong ngập tràn trong lòng mọi người.
Đôi mắt đẹp của Ngục Long hơi nheo lại, rồi lập tức lại đột ngột mở ra.
Cùng với việc Ngục Long trợn mắt lúc này, Công Thâu Khao đang nằm trên ghế bị dọa sợ ngây ra đột ngột bay lên, đập thẳng vào bức tường ở trước người. Bốn con dao nhỏ đen bóng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Ngục Long.
Ngục Long liếc nhìn Công Thâu Khao với vẻ chán ghét, giơ ngón tay lên phẩy nhẹ một cái.
Bốn con dao nhỏ găm vào trên tứ chi của Công Thâu Khao một cách chuẩn xác, cả người cậu ta bị đóng thẳng vào trên tường.
Máu tươi lập tức phun ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết đinh tai nhức óc quanh quẩn khắc trong học viện.
Ngục Long đưa ngón tay đầy lông của mình lên, lau nhẹ trên bờ môi của mình một cái, mang theo sự quyến rũ to lớn.
Cùng với động tác của Ngục Long, một đường màu đen mảnh không dễ phát hiện ra lập tức xuất hiện trên môi của Công Thâu Khao. Đường chỉ này xuyên thẳng vào trong môi của Công Thâu Khao, khâu miệng của cậu ta lại, tiếng kêu thảm thiết đinh tai nhức óc kia mới tạm chấm dứt.
Ngục Long chắp tay sau lưng, trông hệt như một giáo viên vậy, đi lên bục giảng không nhanh không chậm, nhìn Công Thâu Khao bị bản thân đóng vào trên tường nói: "Tôi đóng cậu ở chỗ này, dạy xong sẽ thả cậu xuống, nếu như đến lúc đó cậu vẫn chưa chết.”
Ngục Long nói xong thì trên tay đột nhiên nhiều hơn một nén nhang, cô đặt cây nhang kia lên trên bàn rồi không nói gì nữa.
Từ đầu đến cuối Ngục Long cũng không hề liếc mắt tới những học sinh đang ngồi dưới bục giảng.
Không ai dám nói gì, ngay cả Thanh Y Hầu đi theo bên cạnh cũng toát hết mồ hôi lạnh.
Rồi Thanh Y Hầu lại nhìn Công Thâu Khao. Cậu ta đã bị mất một lượng máu lớn như vậy, áng chừng không bao lâu nữa sẽ chết thẳng cẳng, nào còn chống đỡ nổi tới hết giờ học chứ.
Bắt một người im lặng chờ chết, chuyện này còn đau đớn hơn việc giết thẳng hắn đi gấp trăm lần.
Thanh Y Hầu tự nhận mình chưa từng thấy người phụ nữ nào có tâm hồn sắc đá như vậy, quan trọng nhất là từ đầu đến cuối khuôn mặt của người phụ nữ này vẫn không hề đổi sắc, chỉ hệt như đang nghiền nát một con kiến vậy, bé nhỏ không đáng kể.
Thanh Y Hầu không muốn chuyện sẽ nghiêm trọng đến mức này, kiên trì mở miệng lên tiếng cầu xin giúp: "Cậu vẫn còn trẻ con, có thể chỉ là miệng lưỡi thích khoe tài, muốn ra oai ở trước mặt bạn bè mà thôi.”
Ngục Long không hề đáp lại lời của Thanh Y Hầu, khom lưng phủi phủi cái ghế đã bị Công Thâu Khao ngồi lên.
Thanh Y Hầu cười khổ một tiếng. Chuyện này nên kết thúc như thế nào đây?
…
Với thân phận là một con yêu mới hóa hình chưa lâu, thật ra hiện tại Cẩu Đản cũng không không hề có quan niệm đúng sai gì cả.
Cẩu Đản tò mò nhìn Công Thâu Khao bị đóng lên trên tường, hỏi: "Dì Long ơi, anh ta chảy nhiều máu như vậy không đau à?"
Ngục Long lắc đầu: "Không biết, hẳn là đau lắm."
Là một linh đao, thật ra Ngục Long không có khái niệm gì về cảm giác đau này. Ngục Long chưa từng cảm nhận đau đớn là như thế nào.
Khuôn mặt của Cẩu Đản ngờ vực: "Rất đau vậy sao anh ta không la lên?”
Ngục Long vỗ nhẹ vào trán mình một cái. Nếu cô để thằng nhóc này hỏi tiếp thì nhất định nó sẽ không ngừng.
Ngục Long lấy đồ ăn vặt treo trên cổ của Cẩu Đản xuống, lại giúp Cẩu Đản lấy sách và tập ra, bảo: "Hôm nay chép năm trăm chữ. Không cần nhanh, nhưng nhất định phải cẩn thận."
Cẩu Đản nhìn Ngục Long, vờ đáng thương: “Dì Long, ba bảo con chỉ cần chép một trăm là được rồi!"
Mặt Ngục Long lạnh lùng: "Năm trăm, thiếu một chữ là trừ một miếng bánh quy của con.”
Nghe là bị trừ bánh quy, Cẩu Đản đặt mông ngồi xuống ghế, vùi đầu chép đầy nghiêm túc.
Trong phòng học lại chìm vào bầu không khí lạ thường. Ngục Long đứng chắp tay, dung nhan tuyệt đẹp, vóc dáng ngạo nghễ, cộng thêm khí chất lạnh như băng, tất cả trông 'cảnh đẹp ý vui' lạ thường.
Tất nhiên điều kiện tiên quyết phải là trên tường không có một người bị đóng vào.
Máu tươi gay mắt chảy từ trên tường xuống, tạo thành một đồ án quỷ dị trên bức tường trắng như tuyết.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ngay khi nén hương cháy đến chỗ giữa, trên hành lang vang lên một loạt tiếng bước chân.
Tuy là học sinh của lớp một Thiên cấp bị treo cả đêm, nhưng phần lớn bọn họ đều là chiến sĩ xuất thân từ Mạng Nhện, chịu đựng sự huấn luyện nghiêm khắc. Dù có chút oán giận, nhưng sau khi mua chút gì đó ăn lót dạ thì bọn họ vẫn chạy về phòng học với tốc độ nhanh nhất.
"Hiệu trưởng!"
Có người mắt tinh, nhìn thấy Thanh Y Hầu đứng ở cửa phòng học thì mở miệng chào.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo