Tiêu Trần nhướng mày, cong ngón búng ra. Một hạt châu nhỏ bay thật nhanh về phía Mã Tiểu Hàm đang ở trên bầu trời.
Tiêu Trần nhe răng cười bảo: “Giúp được thì tôi giúp. Tôi vẫn còn chuyện phải làm nữa.”
Nói xong, thân hình Tiêu Trần trông như đại bàng giang cánh vậy, nhảy lên thật cao, đánh thẳng về phía đám người nước ngoài vẫn còn đang kêu khóc om sòm ở bên kia.
“Cướp đây. Giao hết toàn bộ răng ra!”
Tiêu Trần lao mạnh vào giữa đám người, tiện tay đã tóm được cổ của một người nước ngoài.
Sau đó, chỉ nghe thấy hai tiếng ‘phựt’, ‘phựt’ vang lên, hai cái răng dính máu lập tức xuất hiện trong tay Tiêu Trần.
Tiêu Trần bèn tiện tay ném người nước ngoài xuống dưới khe núi, khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ trước chuyện vừa xảy ra.
Người nước ngoài bị ném xuống bên dưới căn bản không kịp phát ra tiếng, cả người đã tan ra thành một đống máu.
Tiêu Trần đã dự liệu được chuyện này từ trước. Nơi có thể mọc ra được ‘Thanh Minh Huyết Liên’ mà không có gì đặc biệt thì đúng là xấu hổ với cái danh ‘vùng đất chết’.
Nhìn chuyện đã xảy ra ở trong thung lũng, Tiêu Trần giống như không có chuyện gì cả, lại bắt thêm một con Ma cà rồng nữa, nhổ răng nó rồi ném vào trong khe núi.
“Anh! Cái tên ác ma này!” Một cái cô gái tóc ngắn nhìn thấy tất cả những chuyện đang xảy ra này thì co giò lên chạy. Kết quả cô ta mới chạy đi được mấy bước đã bị Tiêu Trần đưa tay nắm đầu lại.
“Đừng mà! Chỉ cần anh không giết tôi, tôi sẽ sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì!” Cô gái tóc ngắn hoảng sợ la lên.
Nhìn khuôn mặt thiên sứ và vóc người ma quỷ của cô gái này, mắt Tiêu Trần trợn to lên. Hắn bảo: “Mẹ nó, cô thì có thể làm được gì? Giữ lại đợi tới năm mới ăn thịt à?”
Tiêu Trần không nói nhiều nữa, nhổ răng rồi ném cô ta vào trong khe núi.
Trong phút chốc, nơi đỉnh núi này, tiếng gào khóc thảm thiết rồi tiếng chửi ‘mẹ kiếp’, chửi họ hàng tổ tiên... cái gì cũng có. Tuy nhiên, chỉ trong mấy nhịp thở như vậy, cả đám Ma cà rồng đã bị Tiêu Trần ném hết vào trong khe núi, hóa thành một bãi nước mủ.
Cuối cùng Tiêu Trần nhìn người đẹp tóc vàng đang xui lơ dưới đất kia, cau mày thầm bảo: “Sao lại có một người thực lực kém thế này?”
Người đẹp tóc vàng hơi giật mình, nhìn Tiêu Trần, trong đôi mắt đầy sự phức tạp, không biết là đang nghĩ gì.
Điều khiến cho Tiêu Trần cảm thấy kỳ quái chính là trong mắt người đẹp tóc vàng chẳng những không có sự sợ hãi, mà thậm chí nó còn thấp thoáng vẻ chờ mong.
Người đẹp tóc vàng ỉu xìu trên mặt đất đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tiêu Trần, không ngừng dập đầu với Tiêu Trần, trong miệng xí xô xí xào, cũng không biết là đang nói gì nữa.
Rất rõ ràng, người đẹp tóc vàng này không uyên bác như bạn bè của mình vậy. Người này không biết nói tiếng Trung.
Tiêu Trần đi tới bên cạnh người đẹp tóc vàng, sờ cằm nhìn người đẹp tóc vàng này. So với mấy Ma cà rồng bị hắn nhổ răng thì thực lực của cô gái này chẳng phải kém một chút, nửa chút thôi đâu. Không biết cô gái này đã lẫn lộn vào đây như thế nào nữa.
Với một Ma cà rồng có thực lực yếu ớt thế này, đến cả hứng thú nhổ răng Tiêu Trần cũng không có.
Người đẹp tóc vàng thấy Tiêu Trần đi qua đây cũng không hề sợ hãi, trái lại biểu cảm càng ngày càng bình tĩnh.
“Tôi nghe chẳng hiểu cô đang nói gì cả. Kiếp sau nhớ học nói một chút tiếng Trung cho tốt, chưa biết chừng có thể cứu mạng cô đấy.”
Ban đầu Tiêu Trần thấy thực lực cô gái này quá thấp thì căn bản đến cả tâm trạng trả lời cô ta của hắn cũng không có.
Nhưng bây giờ hắn đã bị sự liến thoắng của cô gái làm cho phiền lòng, lòng đã dứt khoát đưa ra quyết định.
Tiêu Trần đang muốn ra tay thì kết quả bóng dáng mơ hồ xuất hiện bên ngoài khe núi trước đó đột nhiên xuất hiện.
“Cô ta nói cô ta biết rất nhiều sào huyệt của quỷ hút máu ở nước Mỹ. Nếu như ngươi sẵn lòng tới chỗ đó, cô ta có thể dẫn đường cho cậu.” Giọng nói thanh lệ vang lên bên tai Tiêu Trần.
Nhìn bóng dáng mờ ảo ở bên cạnh người, Tiêu Trần đưa tay lên, đã định ném một cái tát qua đó.
Dường như nhận ra được ý đồ của Tiêu Trần, bóng dáng mơ hồ lui lại một khoảng cách, nói với vẻ không vui: “Tôi không tới để đánh nhau.”
Thấy bóng dáng mơ hồ lui lại, Tiêu Trần cũng không thèm quan tâm.
Nhìn người đẹp tóc vàng đang không ngừng dập đầu trên mặt đất, Tiêu Trần suy nghĩ một chút rồi cảm thấy đề nghị của người đẹp này rất ổn.
Bây giờ bản thân hắn cần phần lớn nguyên liệu cho trận pháp tốt như loại răng của Ma cà rồng này. Nếu quả thật có thể tìm tới sào huyệt của Ma cà rồng thì đó cũng được xem là một lần ‘trúng mùa’ to.
Tiêu Trần nói với bóng dáng kia: “Phiên dịch cho tôi cái xem, hỏi thử tôi phải tin tưởng cô ta như thế nào. Nếu tôi thả cô ta đi rồi, giữa biển người mênh mông thế này tôi biết đi đâu tìm cô ta.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo