Mặt trời lặn về Tây, nắng chiều ráng đỏ xuyên thấu qua kẽ lá chiếu xuống khu rừng, điểm thêm vào rừng cây âm u tĩnh mịch màu sắc thần bí.
Vài loài sinh vật kỳ lạ từ dưới đất chui lên, ánh mắt sắc lạnh. Vài loài nhanh chân chạy vội về ổ nhỏ.
Rừng rậm vào ban đêm là thiên đường của kẻ săn mồi, cũng là nơi nguy hiểm nhất.
“Tới rồi.”
Tiêu Trần dừng lại, bảo hai người thần kinh đã sắp hỏng mất ngừng lại. Hai người kia mờ mịt nhìn khu rừng trước mắt, trong ý thức của bọn họ hình như vẫn còn một đoạn nữa mới tới nơi.
Phía trước vẫn là rừng rậm mênh mông bất tận như trước, theo màn đêm kéo đến, khu rừng tối om giống như con quái thú há miệng chờ đợi con mồi dâng lên.
Tiêu Trần bước lên phía trước đứng song song với hai người.
Sau đó hắn đưa tay phải lên, nhẹ nhàng gõ hai cái vào không khí trước mặt, giống như người đàn ông đi làm về nhắc nhở người trong nhà ra mở cửa.
Ngay tại chỗ Tiêu Trần gõ xuống, từng đợt gợn sóng khuếch tán trong không khí, giống như gợn sóng lăn tăn trên mặt nước.
Trần Văn lau mồ hôi trên trán, nhìn cảnh tượng thần kỳ kia hỏi: “Đây là cái gì thế ân nhân.”
Một sợi khí đen chui vào trung tâm gợn sóng, Tiêu Trần nhắm mắt lại cảm nhận tin tức tử khí phản hồi về.
Một lúc lâu sau Tiêu Trần mở mắt ra: “Một ảo cảnh rất cao minh.”
Dường như Trần Văn cũng không quá hiểu lời Tiêu Trần nói, khó hiểu nhìn hắn.
Tiêu Trần lắc đầu, chụp tay lên vai Trần.
Vỏ trứng tử khí trên người Trần Văn lại ngưng tụ vài phần, Tiêu Trần cũng
tương tự chụp lên vai cô gái.
Làm xong Tiêu Trần mới nói: “Dẫn đường kết thúc, trở về bằng đường cũ đi, tử khí trên người hai người sẽ bảo vệ hai người.”
Trần Văn nhìn rừng rậm tối om nuốt nước miếng, cậu ta thật sự không có dũng khí một mình đi lại con đường này một lần nữa.
Tiêu Trần lắc đầu nói: “Yên tâm đi, có tử khí bảo vệ cậu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nếu cậu không sợ chết thì có thể ở lại.”
Trần Văn tự hỏi, sau đó liếc mắt nhìn cô gái, cô gái lắc đầu nói: “Tôi cần phải đi, tôi phải đưa Long châu cho sư phụ.”
Trong lòng Trần Văn không ngừng giãy giụa, cuối cùng hỏi: “n nhân, nếu tôi ở lại thì tỷ lệ sống sót là bao nhiêu.”
Tiêu Trần giơ tay lên thành hình trứng vịt: “Vùng đất chết.”
Trần Văn không hề do dự, sải bước đi vào trong bóng tối.
Tiêu Trần thấy Trần Văn đi rồi quay sang nhìn cô gái, nói: “Cô không đi à?”
Cô gái rất kiên định lắc đầu: “Không đi.”
Tiêu Trần trợn trắng mắt, tử khí trên người đột nhiên bùng nổ, trói chặt cô gái lại.
Một hạt châu từ trong tay cô gái rơi xuống bị Tiêu Trần chụp được, hắn nói: “Long châu này tôi giúp cô đưa cho sư phụ của cô.”
Cô gái điên cuồng vặn vẹo, muốn mở tử khí ra.
Tiêu Trần phất tay ném cô gái ra ngoài, rơi đúng đến trước mặt Trần Văn mới đi không xa.
Giọng Tiêu Trần truyền vào trong tai Trần Văn: “Dẫn theo cô nhóc này đi ra ngoài.”
Tiêu Trần cầm hạt châu kia, bên trong có một con rồng mini, rồng nhỏ sinh động như thật, nhắm mắt lại giống như đang ngủ.
Tiêu Trần đã từng thấy hạt châu này trong kết giới oán khí ở dòng sông Tịch Tịnh.
Hắn lắc đầu nói thầm: “Nhân quả, nhân quả, có nhân mới có quả mà!”
Tiêu Trần bước ra một bước, nháy mắt đã biến mất.
Lần thứ hai Tiêu Trần xuất hiện cảnh sắc xung quanh đã xảy ra biến hóa một trăm tám mươi độ.
Rừng cây mênh mông bất tận đã biến mất được thay thế bằng một khe núi, vẫn là ngọn núi Chết màu xám trắng không hề sự sống quen thuộc.
Tiêu Trần đứng bên ngoài khe núi, thu hết tình cảnh bên trong vào đáy mắt.
Khe núi không lớn lắm, chỉ cỡ một sân bóng rổ, có ba thác nước nhỏ từ trên đỉnh núi chảy xuống, ở chính giữa khe núi hội tụ tạo thành một hồ nước.
Trên hồ nước có một cái quan tài cực lớn bằng đồng thau, trên quan tài khắc đầy hoa văn cổ xưa thần bí.
Chín sợi xích sắt thật lớn từ trong vách núi Chết buộc quan tài đồng thau chặt chẽ, treo nó giữa không trung.
Mặt trăng màu đỏ như máu trên trời chiếu lên trên quan tài đồng thau càng khiến nó trông bí ẩn.
Một gốc cây dài nhỏ mọc trên miệng khe núi, cành khô thon dài đâm thẳng, trông giống như đã đâm lên tới trời.
“Thanh Minh Huyết Liên.”
Tiêu Trần nhìn cái cây kia thì nhe răng cười.
Cành khô còn nguyên vẹn không bị hư hại gì, nhìn tình trạng này có lẽ Huyết Liên vẫn còn, loại Huyết Liên kỳ lạ này không giống những thiên tài địa bảo khác, thời gian trưởng thành hay còn gọi là nở hoa cực ngắn.
Huyết Liên được xưng là chỉ cần hoa nở rộ sẽ vĩnh viễn không tàn.
Tiêu Trần nghiêng đầu về phía trước rồi nhìn lên, ở trên đỉnh khe núi có ba nhóm người đang hình thành thế chân vạc.
Tiêu Trần nhận ra hai người trên không trung, đúng là thi vương ngốc nhà họ Mặc và Mã Tiểu Hạm được mình cứu.
Tiêu Trần phát hiện tình huống hai người kia rất không ổn, Mã Tiểu Hạm dùng kiếm chống đỡ mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo