Thế nhưng Lữ Mạt không hiểu, Gia Chủ Lệnh quý giá như vậy, sao lại xuất hiện trên tay người nhà họ Lãnh.

“Chẳng lẽ gia chủ đã bố trí cái bẫy này, nhưng vì sao chính ông ta cũng không hay biết gì?” Lữ Mạt nghi hoặc.

“Khục.”

Lãnh Duy Nhã phun ra một ngụm máu đen, khí đen trên mặt càng lúc càng nhiều.

“Mẹ.” Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Lãnh Tiểu Lộ ngẩn người một hồi rồi mới phản ứng lại.

Lãnh Tiểu Lộ đỡ Lãnh Duy Nhã, trên khuôn mặt tràn đầy nước mắt.

“Gia chủ, cô...” Mọi người phản ứng lại, bối rối vây quanh Lãnh Duy Nhã.

Lãnh Tiểu Lộ luống cuống lấy ra giải độc đan từ trong túi xách rồi đút cho Lãnh Duy Nhã.

Ông già gãy chân bật cười: “Không cần, thứ đó chính là Câu Vẫn.”

Nghe thấy cái tên này, sắc mặt mọi người đều thay đổi, đây chính là loại độc không có thuốc giải.

Loại độc này chính là độc dược nổi danh năm xưa của tổ chức Trấm.

Kể từ khi Trấm bị diệt, ‘Câu Vẫn’ cũng biến mất nhiều năm, không ngờ hôm nay lại xuất hiện lần nữa.

“Chú Ba, vì sao vậy?” Chàng trai vừa đỡ ông ta chất vấn, cậu thật sự không dám tin.

Ông ta đứng chắp tay sau lưng, vô cùng đắc ý nói: “Có thể nói là chim tốt chọn cành mà đậu, người thức thời mới là trang tuấn kiệt, kết cục hôm nay đã định rồi.”

“Tôi đã từng nói, một đứa con gái sao có thể phục hưng gia tộc?” Ông ta trào phúng nhìn Lãnh Duy Nhã.

“Lão già, mấy năm nay gia tộc phát triển mạnh mẽ như vậy, lão bị chó cắn mù mắt rồi à?” Một thanh niên giận dữ nói.

Ông ta cười gật đầu: “Đương nhiên tôi biết mấy năm nay gia tộc phát triển rất tốt, cho nên trong lòng tôi mới cảm thấy không thoải mái. Vì chứng minh mình nói đúng, tôi chỉ có thể để nhà họ Lãnh bị tiêu diệt, sau đó trở về đỉnh phong dưới sự dẫn dắt của tôi.”

“Lãnh Thiên Lâm… Đồ súc vật.” Lãnh Duy Nhã cắn răng, hai mắt gần như phun lửa.

“Mẹ... Mẹ... Mẹ đừng nói nữa, hu hu...”

Nhìn Lãnh Duy Nhã lại phun ra một ngụm máu đen, Lãnh Tiểu Lộ cuống quýt ôm lấy mẹ mình, không biết phải làm sao.

Nước mắt trên mặt Lãnh Tiểu Lộ rơi xuống từng giọt từng giọt, cậu ta không ngờ lại có một ngày gia tộc mình đi tới tình trạng hiện tại.

Lãnh Tiểu Lộ không hiểu, vì sao người một nhà vốn yêu thương nhau như thế lại thay đổi chớp nhoáng như vậy.

Lãnh Tiểu Lộ nhìn chung quanh, ánh mắt mờ mịt, cậu ta vô thức tìm kiếm một bóng người, nhưng cuối cùng vẫn không nhìn thấy.

Lúc này, người trẻ tuổi của nhà họ Lãnh đã dồn Lãnh Duy Nhã và Lãnh Tiểu Lộ vào giữa.

“Tiểu Lộ đừng sợ, bọn anh vẫn ở đây!”

“Cô yên tâm, dù có phải chết thì bọn con cũng cam đoan để Tiểu Lộ chết sau bọn con.”

Lữ Mạt nhìn cảnh tượng trước mắt, biết mọi chuyện đã đến hồi kết, ông ta vung tay lên nói với đám người đứng cách mình một đoạn xa kia: “Tốc chiến tốc thắng.”

Kẻ đầu tiên nhảy ra chính là một tên thấp bé hèn mọn, y liếm môi, trong mắt lóe ra tia dâm tà: “Chết nói không chừng càng vui vẻ.”

Tên lùn nhỏ kia linh hoạt như khỉ, một mình y xông lên phía trước.

Không còn sự uy hiếp của Lãnh Duy Nhã và mấy tên Kim Cương Cảnh còn lại của nhà họ Lãnh, bọn chúng cũng chẳng sợ kẻ nào.

Lãnh Tiểu Lộ đột nhiên đẩy phá vòng tròn do đám người trẻ của nhà họ Lãnh tạo ra, cậu ta xông tới, cắn môi đứng ở phía trước.

Hoàng hôn còn luyến tiếc chưa buông xuống.

Trong ngoài tòa nhà lớn ở trấn nhỏ Thương Nguyệt đứng đầy người, làm tòa nhà lớn có vẻ hơi chật chội.

Lúc này người đứng bên ngoài cười dữ tợn hùng hổ xông vào trong nhà lớn.

Còn người đứng bên trong ai cũng nghiến răng nghiến lợi, giống như chó bị dồn vào chân tường, chuẩn bị liều chết một phen.

Có đám quạ đen đứng trên mái hiên cong của nóc tòa nhà lớn, chúng nó đang chờ đợi bữa tiệc thịnh soạn sắp diễn ra.

Người bên ngoài nhìn vào trong với vẻ mặt tham lam và tàn nhẫn, có lẽ họ chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình sẽ đóng vai đồ tể đến giết chết đám người nhà họ Lãnh cao không với tới kia.

Ánh mắt người đàn ông thấp bé chạy đằng trước nóng rực, trong đầu gã đã hiện lên hình ảnh khiến gã phấn khích không thôi.

Lãnh Tiểu Lộ nắm chặt con dao găm màu đen trong tay, tuy rằng cậu ta vô cùng sợ hãi nhưng vẫn không hề có ý lùi bước.

Một con mèo nhỏ màu đen ngồi ngay ngắn trên đầu vai cậu ta, kêu lên thê lương.

Không biết thời gian như tạm dừng từ khi nào, tất cả mọi người không nhúc nhích.

Người bên trong và bên ngoài tòa nhà lớn đều không hẹn mà cùng nhìn lên đỉnh đầu của người đàn ông thấp bé, bởi vì trên đầu gã đột nhiên xuất hiện một người.

Một thiếu niên môi hồng răng trắng bỗng xuất hiện giữa sân, hắn bay lơ lửng bên trên đỉnh đầu người đàn ông thấp bé giống như không có trọng lượng vậy.

Người đàn ông thấp bé đã dừng lại bước chân đang chạy vội, mồ hôi cả người đổ ra như tắm.

 

0.13631 sec| 2408.578 kb