Tiêu Trần lấy giải độc đan trên người Trần Văn nhét vào miệng cô gái.
Làm xong Tiêu Trần mới dùng tử khí cố định cô gái lại rồi thẳng tay ném xuống đất, cái gì làm được cũng đã làm rồi, sống hay chết nghe ý trời đi.
Nhìn thân thể như ngọc dương chi của cô gái trong lòng Tiêu Trần lại không hề nổi lên gợn sóng gì, thậm chí còn thấy hơi buồn cười.
Bởi vì bộ ngực nhìn như đồ sộ của cô ta vậy mà lại toàn là nhờ miếng lót ngực dày cộm.
“Hầy.” Tiêu Trần lắc đầu thở dài, nói: “Niềm tin cơ bản giữa người với người đâu rồi?”
“n nhân, tôi có thể mở mắt ra chưa?” Trần Văn ôm chân Tiêu Trần, cảm nhận được động tác của Tiêu Trần đã dừng thì mở miệng hỏi.
Tiêu Trần nhìn cô gái, cảm thấy để cô ta mặc đồ lót như vậy không cũng không phải cách, định dùng quần áo lúc trước để che đậy lại một chút.
Nhưng Tiêu Trần quay đầu tìm một vòng cũng không nhìn thấy quần áo vừa bị mình cởi ra đâu.
Hắn ngây ra nhìn lốc xoáy màu đen trước mặt, vỗ trán, sao lại quên mất nó chứ, chắc quần áo bị lốc xoáy cuốn đi mất rồi.
Hay lắm, nơi rừng núi hoang vu vắng vẻ này đi đâu tìm quần áo bây giờ.
“Nhắm chặt mắt chó lại, không kêu cậu mở thì đừng có mở.”
Tiêu Trần nhìn gốc cây lớn ở đằng xa không bị lốc xoáy lan đến, nghĩ hay là dùng lá cây chắp vá tạm trước.
Lúc này trong hang động bị lốc xoáy xốc lên đột nhiên nhảy ra một cái bóng khổng lồ.
Tiêu Trần nhìn thấy cái bóng kia suýt chút nữa đã tức đến ói máu.
Tiêu Trần nhìn chằm chằm vào thứ kia một lúc lâu mới than thở: “Có chị nhện tinh thật kìa!”
Vừa nhảy ra cửa động là một sinh vật rất kỳ lạ, nói nó là người nhưng nửa bên dưới lại là thân con nhện.
Nói nó là nhện thì nửa người trên lại là cơ thể một cô gái, trông dáng vẻ vô cùng quái dị.
Cái thứ nửa người nửa nhện kia dùng mấy cái chân nhện phía dưới bấu xuống đất.
Nhưng lực hút của lốc xoáy thật sự quá mạnh, lớp đất bên dưới nửa người nửa nhện đã bắt đầu rạn nứt, bị lốc xoáy cuốn đi chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Lúc này thứ nửa người nửa nhện kia không ngừng khom lưng với Tiêu Trần, giống như là đang xin tha.
Nhìn thấy cảnh này hắn trêu chọc: “Bản đế đã nói thì sẽ giữ lời, nếu như mi đã nhận sai thì ta sẽ tha cho bọn mi một lần?”
Tiêu Trần phất tay, lốc xoáy màu đen lập tức ngừng lại, biến thành một thứ giống như cái động đen, lẳng lặng treo ở đó.
“Vong Quỷ, giải.”
Giọng Tiêu Trần vừa vang lên lốc xoáy đã dừng lại kia bắt đầu co rút lại, cuối cùng biến thành một hạt châu màu đen lớn bằng ngón tay cái.
Tiêu Trần nhìn hạt châu nhỏ trong tay, cảm nhận năng lượng mạnh mẽ dao động trong hạt châu, hắn cười ha hả.
Vài sợi tử khí nhỏ xíu quấn quanh hạt châu nhỏ màu đen, hình thành một đám phù văn thần bí ở mặt ngoài hạt châu.
Tiêu Trần hài lòng nhìn hạt châu: “Ném thứ đồ chơi này ra không chừng còn nổ mạnh hơn boom nữa.”
Tiêu Trần ném hạt châu màu đen vào trong miệng, cất giữ sau này có khi dùng đến.
Rồi quay sang nhìn con quái vật nửa người nửa nhện trước mắt, nhe răng nói: “Có thể nghe hiểu tiếng người không? Nghe hiểu thì che nửa người trên của mi lại dùm đi, phanh ngực lộ vú còn ra thể thống gì nữa, cẩn thận ta báo cáo mi giở trò lưu manh đấy.”
Cái thứ nửa người nửa nhện trước mắt nếu nhìn toàn thân thì đúng là làm người ta sởn tóc gáy, nhưng nếu chỉ chú ý nửa trên thì tuyệt đối là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Đặc biệt là phong cảnh đồ sộ lạ thường trước ngực, tuy rằng bộ phận quan trọng đã bị tóc che khuất nhưng chắc chắn là hàng thật giá thật, chứ không phải dùng lót ngực như cô gái đang nằm dưới đất kia.
Rõ ràng nửa người nửa nhện không hiểu lời Tiêu Trần nói, chỉ không ngừng khom lưng với Tiêu Trần xin tha.
Tiêu Trần lắc đầu: “Sắp thành yêu rồi mà chỉ số thông minh còn thấp như vậy.”
Hắn phất tay, lá trên cái cây lớn cuồn cuộn bay về phía hắn.
Từng sợi tử khí cực nhỏ từ đầu ngón tay Tiêu Trần bắn ra, xâu những cái lá cây kia lại.
Không lâu sau hai cái áo thun và một cái váy ngắn làm bằng lá cây xuất hiện trong tay Tiêu Trần.
Hắn búng tay một cái, một cái áo thun trong đó bay lên tự động tròng vào thân trên của nửa người nửa nhện.
Tiêu Trần hài lòng gật đầu: “Mình quả nhiên là thiên tài mà.”
Ban đầu nửa người nửa nhện nhìn thấy thứ màu xanh lá cây tròng lên người mình thì sợ tới mức toàn thân run rẩy.
Nhưng mà đợi một lúc lâu sau hình như cũng không xảy ra chuyện gì, nên nó đánh bạo sờ lên áo thun bằng lá cây trên người mình.
Cảm nhận được sự mát lạnh lá cây mang đến, một loại cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng nó, vẫn luôn mơ mơ màng màng đầu bắt đầu biến thành sáng tỏ.
Cảnh tượng khắp đất trời ở trong mắt nó đã xảy ra biến hóa, nó chuyển động đầu, nhìn cảnh sắc dạt dào một màu xanh ở xa xa, khuôn mặt vẫn luôn cứng đờ đột nhiên nở nụ cười.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo