Thời gian như ngừng lại vào giây phút này, tòa nhà lớn vốn đang cãi cọ ầm ĩ nháy mắt trở nên vô cùng yên tĩnh.

Người đang hướng vào bên trong tòa nhà không dám có động tác nào nữa.

Bởi vì tuy người đàn ông thấp bé kia là một yêu râu xanh trơ trẽn khiến người ta khinh thường nhưng tu vi của gã lại là Kim Cương Cảnh hậu kỳ hàng thật giá thật, thậm chí còn là Bán Du Dã Cảnh.

Trong số những người ở đây, tuy rằng cảnh giới của người đàn ông thấp bé không được coi là cao nhất, nhưng chắc chắn nằm trong số những tên khó nhằn.

Gã bị Mạng Nhện truy nã nhiều năm như vậy nhưng trước sau vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, chứng tỏ ngón nghề của gã cũng không tầm thường.

Nhưng bây giờ gã lại đang rất khó chịu, bởi vì có người đứng phía trên đầu mình, áp lực khổng lồ như núi ép xuống làm gã sống không bằng chết.

Lãnh Tiểu Lộ nhìn thấy thiếu niên đang bay lơ lửng phía trên đầu người đàn ông, không biết nước mặt đã rơi đầy mặt từ lúc nào.

“Anh Tiêu Trần!”

Tiêu Trần vặn cổ, toét miệng cười giống như bị thần kinh.

Một con mèo nhỏ ló đầu ra khỏi cổ áo của hắn, rũ chân trước xù xù lông trên cổ áo Tiêu Trần, mở đôi mắt to, tròn xoe tò mò đánh giá người và chuyện trước mặt.

Chân Tiêu Trần hơi dùng sức, cần cổ đỏ bừng của người đàn ông thấp bé hơi rụt lại một chút.

Tiếp theo gã bắt đầu xoay người, quay mặt về phía đồng đội của mình, người đàn ông thấp bé cắn răng, rất rõ ràng cú xoay người lúc nãy cũng không phải là ý của gã.

Lữ Mạt hơi nghi ngờ nhìn Tiêu Trần đã xoay người lại, bởi vì trong tình báo chưa từng xuất hiện một thiếu niên như vậy.

Nhưng mà Lữ Mạt cũng không quá lo lắng về kết cục của người nhà họ Lãnh, bởi vì trông thanh niên trước mắt thật sự còn quá trẻ.

Cho dù hắn bắt đầu tu hành từ trong bụng mẹ cũng không có thể nào một mình chống lại ba mươi người bọn họ bên này, à phải là ba mươi mốt người, vừa có một người nhà họ Lãnh mới gia nhập vào phe bọn họ.

Lữ Mạt khoanh tay nói sang sảng: “Thằng nhóc, cho dù nhóc là người nhà nào thì cũng không thể xen vào việc hôm nay, nếu không...”

Câu nói còn dang dở của Lữ Mạt đã trở thành di ngôn của ông ta, bởi vì đầu ông ta đã biến mất, máu tươi phun ra như suối bắn lên cao vút.

Một cái ảo ảnh mang theo đầu Lữ Mạt lướt ngang thi thể không đầu đứng chết lặng ở kia.

Tất cả mọi người ai nấy trợn trắng mắt, bọn họ không có ai nhìn thấy đầu của Lữ Mạt, tên lão làng Du Dã Cảnh hàng thật giá thật kia đã biến mất như thế nào.

Sợ hãi lan tràn ra khắp đám người.

Tiêu Trần sờ sờ con mèo nhỏ trên cổ áo, cười tủm tỉm nói: “Nơi cừu non đến, ắt có sói dữ đồng hành.”

“Chạy!”

Nhìn thấy nụ cười mỉm này của Tiêu Trần, một người đàn ông trung niên phía sau Lữ Mạt hoảng sợ hét lên.

Chưa đánh đã chạy, nhưng không có ai do dự, cũng không có ai cảm thấy xấu hổ, một lão làng Du Dã Cảnh nói chết là chết đấy, mấy người bọn họ đâu phải đồ ngốc đâu.

Chuyện bây giờ bọn họ hận nhất chính là vì sao lúc cha sinh mẹ đẻ mình ra lại không có thêm hai cái chân.

“Chạy?”

Tiêu Trần kéo kéo chòm râu mèo con, mèo con khó chịu dùng móng vuốt nhỏ phủi tay Tiêu Trần ra.

“Ảo Ảnh Vô Hạn.”

Trong thân thể Tiêu Trần bắt đầu phân ra những bóng dáng mơ hồ với tốc độ cực nhanh, bóng người kia giống như âm hồn lướt qua đám người đang hoảng sợ.

Ảo ảnh kia càng ngày càng nhiều giống như không có hạn chế số lượng, đông đúc chen chúc giống như nhóm bác gái đi chợ mua đồ ăn.

m thanh kêu la hoảng sợ và tiếng mắng chửi phá vỡ khoảng lặng ngắn ngủi của tòa nhà lớn, nắm đấm xé gió và gió mạnh đan xen ngang dọc.

Trong đám người chạy trốn xuất hiện người chết thứ nhất, mọi người nhìn thấy cảnh người kia chết mà không ngừng run rẩy, ngay cả người nhà họ Lãnh của tòa nhà lớn cũng không ngoại lệ.

Bởi vì người kia chết quá thảm.

Năm ảo ảnh mơ hồ màu đen bắt được người kia, kéo lấy tay chân và đầu gã, kéo căng một người đang sống sờ sờ lên không trung.

Theo ảo ảnh bắt đầu dùng sức, tiếng kêu thảm thiết xé lòng nháy mắt lấn át tất cả âm thanh.

“Roẹt!”

Mọi người ở đấy trơ mắt ra nhìn, ngũ mã phanh thây, à không, phải là năm người phanh thây mới đúng.

Máu loãng giống như mưa to bắn ra tung tóe, nội tạng ghê tởm văng khắp nơi.

Trong phút chốc trời đất như chìm trong yên tĩnh, sau đó những người chạy trốn giống như phát điên, bất chấp tất cả liều mạng chen lấn xông ra bên ngoài.

Tiếp theo Tiêu Trần búng tay một cái, bắt đầu một bữa tiệc phanh thây.

Trên bầu trời đổ xuống cơn mưa máu, tay đứt chân cụt bay tán loạn, nội tạng rơi đầy xuống đất giống như rác rưởi.

Một cảnh tượng địa ngục sống động.

“Ọe.”

Người nhà họ Lãnh bên này nhìn thấy Tu La Tràng trước mắt cuối cùng có người không nhịn được bắt đầu nôn mửa.

 

0.11582 sec| 2417.234 kb