Tương Thần cũng nhìn Tiêu Trần, hồi lâu sau mới khẽ mỉm cười, bảo: “Linh hồn thú vị.”

Tiêu Trần cảm thấy có phần thú vị, trêu chọc: “Linh hồn thú vị thì không có, nhưng túi da đẹp mắt thì lại có một.”

Người phụ nữ ở bên cạnh vẫn luôn đề phòng Tương Thần. Nghe Tiêu Trần chế giễu như vậy thì suýt chút nữa cô ta đã cắn luôn đầu lưỡi rồi.

Dám nói chuyện với cái kẻ được gọi là ‘kẻ độc ác nhất trời đất’ này, e là trên đời cũng không tìm ra được người thứ hai.

Tương Thần nhìn Tiêu Trần, đôi mắt hơi nheo lại. Ngón tay hắn ta bắt đầu xoay chuyển không ngừng, hệt như có hơi ngứa tay.

Tiêu Trần thấy một màn này thì cười híp mắt bảo: “Mạnh lắm, nhưng so với tưởng tượng của tôi thì còn thiếu một chút.”

“Ồ. Thật đấy à?” Tần suất xoay chuyển ngón tay của Tương Thần càng ngày càng nhanh.

Tiêu Trần cười híp mắt, vác thanh ‘Vô Gian’ lên trên vai, nhìn qua có phần kiêu ngạo, bất cần.

‘Phừng! ’

Trên người Tiêu Trần đột nhiên bùng lên một ngọn lửa màu đen. Túi da mà Tiêu Trần tự xưng là đẹp đẽ bị cháy sạch trong phút chốc.

Theo sự tan biến của ‘túi da’, không ngờ một bộ xương khô lại hiện ra.

Khớp xương trắng loáng như ngọc đẹp, lại kèm theo ngọn lửa màu đen, khiến cho Tiêu Trần - người bị lộ chân thân có một cảm giác thần bí không nói rõ được, cũng không tả rõ được.

Tiêu Trần bước một bước về phía trước, trong mắt đột nhiên bùng lên ngọn lửa màu xanh lam. Ánh xanh nhàn nhạt bay ra từ vành mắt, tụ lại không tan thành một phiến băng sáng màu xanh nhạt.

“Thật ra tôi chỉ là một gã đao khách thôi.”

Tiêu Trần cắm Vô Gian xuống mặt đất, chậm rãi rút đao nhỏ ra.

Thân đao trắng như tuyết trông chói lọi lạ thường giữa đêm tối này.

Nhìn thấy sự biến hoá của Tiêu Trần, Tương Thần ngửa mặt lên trời cười to, nói với vẻ khí phách ngất trời: “Không ngờ trong lúc ta ngủ say, thế gian lại có một cường giả như vậy. Mi có giết ta được chăng?”

“Thử xem?” Bộ xương khô Tiêu Trần nói ra hai chữ này, chân phải đạp mạnh xuống đỉnh núi mình đang đứng.

Dường như vết nứt như mạng nhện đã từ từ lan tràn ra trong nháy mắt. Dường như những thứ này vết nứt này tuần hoàn theo một quy luật nào đó, mang theo một cảm giác đẹp đẽ quá mức.

Tiếp đó, tử khí trên người Tiêu Trần ùn ùn tràn xuống cái khe dưới mặt đất.

Khe hở lóe lên ánh sáng màu đen, một trận đồ phức tạp, quái dị được hình thành bên dưới chân Tiêu Trần.

Mặt đất bắt đầu xuất hiện từng cơn sóng gợn, hệt như mặt nước yên tĩnh vừa bị ném cho một hòn đá vậy.

Tay nắm Vô Gian của Tiêu Trần đột ngột buông ra, Vô Gian rơi vào nơi giữa rung động, biến mất.

“Bá Vương·Thiên Chinh.”

Giọng nói của Tiêu Trần vang lên trong trời đất, một lúc lâu vẫn không tan đi được.

...

Cùng lúc đó, trên người Tương Thần toát ra hồng quang tanh máu nhức mắt. Bàn tay to của Tương Thần nắm chặt giữa không trung, từng bóng đen một bay tới cực nhanh từ phương xa.

Những bóng đen này lại là từng cái xác chết một. Trông dáng vẻ hiện tại thì hẳn người mới chết đi chưa được bao lâu, hẳn là kẻ tới sông Tịch Tịnh tìm bảo vật.

‘Bụp, bụp!”

Mấy cái xác này đột nhiên nổ tung tóe, từng dòng máu đỏ đậm bắn ra từ trên người mấy cái xác, tạo thành một quả cầu máu màu đỏ sậm ở trước mặt Tương Thần.

Bấy giờ, vầng trăng đỏ như máu trên bầu trời đã bị che khuất, không gian tối om như một vùng đất chết.

Tương Thần không nhìn Tiêu Trần ở phía trước mà lại cứ nhìn mãi lên bầu trời.

Thần sắc Tương Thần có vẻ hưng phấn và điên cuồng, hai cái răng nanh dài nhô ra.

“Gừ.”

Tương Thần phát ra tiếng rống cuồng bạo kia một lần nữa, ngọn núi Chết dưới chân hắn ta đột nhiên vỡ ra.

Tương Thần bỗng xông thẳng lên phía trước, khí thế hiên ngang chưa từng có. Hắn ta đi qua nơi nào, không gian nơi ấy lập tức bị nổ tung, phát ra những tiếng nổ lớn.

Một thanh đao dài màu trắng đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, mang theo một luồng khí đen cuồn cuộn đâm thẳng xuống mặt đất.

Từ xa nhìn lại, luồng khí đen thui bao quanh giống như một viên thiên thạch màu đen khổng lồ mang theo khí thế hủy diệt tất cả nện vào khe núi.

Thanh đao bị bao phủ giống như thiên thạch va chạm cùng Tương Thần trên không trung, mà cả hai đều vô cùng bá đạo.

Bá đạo va chạm bá đạo, ai có thể thắng?

Hai thứ bá đạo va chạm với nhau thì phải xem ai dám kiên cường không lùi, ai dám nuốt chửng thiên địa.

Đao tức là bá, đại biểu cho bá đạo.

Nhưng từ thời xa mọi người đã thích dùng kiếm, bởi vì thanh kiếm đại diện cho vương đạo.

Kiếm, cho dù là lúc giết người, cũng giống như người quân tử, phong độ nhẹ nhàng.

Khi đao giết người, mùi máu tanh quá mức nồng nặc, chỉ giống như một tên đồ tể.

Nhưng Tiêu Trần lại thích đao, bởi vì đao càng trực tiếp cũng càng sảng khoái.

Tiêu Trần nhìn bầu trời, nhẹ nhàng gật đầu.

 

0.06449 sec| 2425.328 kb