Tiêu Trần nhướn mày nói: “Vậy cô nói đi, chạy tới gần tôi làm cái gì?”

Bóng người mơ hồ suýt ói ra một chậu máu, cũng không biết là do bị Tiêu Trần tát, hay là do bị chọc tức.

“Anh bị điên à, có ai nói chuyện mà đứng cách xa tám chục mét hay không.”

Tiêu Trần lại không có tâm trạng ở đây đùa giỡn, nói với bóng người mơ hồ: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.”

Bóng người mơ hồ vuốt ngực, cố nén xúc động chửi má nó, vừa định nói chuyện kết quả còn chưa kịp mở miệng đã thấy Tiêu Trần phóng lên cao.

Tiếp theo giọng Tiêu Trần truyền vào trong tai cô ta: “Uầy, gan chó của thằng nhãi này đúng là lớn thật.”

Bóng người mơ hồ nhìn tên điên chân trái dẫm chân phải, bay lên trời theo hình xoắn ốc kia rốt cuộc không nhịn được nữa, mắng: “Đàn ông thằng nào cũng chót lưỡi đầu môi, không thể nghe bà đây nói cho hết hay sao?”

chót lưỡi đầu môi

Ở một chỗ cao trên khe núi, một thanh niên đang cầm trên tay một cái ngọc bội, được tấm màn hào quang màu xanh lục bao lại.

Thanh niên mỉm cười nhìn đóa hoa sen màu đỏ trước mắt, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.

Anh ta lẳng lặng thưởng thức đóa Huyết Liên giống như ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, dường như đóa hoa sen này đã là vật trong tay mình.

“Đây là đóa hoa tử vong mà Cai Ẩn đại nhân đã nói đó sao?”

Trong ánh mắt người thanh niên mang theo cuồng nhiệt không đè nén được, đưa tay về phía đóa hoa sen.

“Gan chó thằng nhãi này lớn thật, đến đồ của bản đế mà cũng dám động vào.”

Tiêu Trần đột nhiên xuất hiện, một chân đá thẳng đến gương mặt điển trai của thanh niên.

Thanh niên cũng bị sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Trần làm cho hoảng sợ.

Nhưng cảm nhận được chân của Tiêu Trần không hề mang theo lực lượng dao động, thanh niên châm chọc nói: “Anh bạn à, trước khi làm phải động não.”

“Ối.”

Một cước bị thanh niên cho rằng không hề có sức mạnh đã đá vào mặt anh ta.

Thanh niên giống như viên đạn bắn ra ngoài, cho đến khi đập vào vách núi mới dừng lại.

Tiêu Trần đưa tay hái đóa hoa sen màu đỏ kia xuống, sau đó há miệng chuẩn bị bỏ Huyết Liên kia vào trong bụng cất.

“Cái tên ma quỷ này đang làm gì đấy, dừng tay lại.”

Thanh niên đột nhiên xuất hiện, lúc nhìn thấy động tác của Tiêu Trần thì tức giận đến nổ phổi, nghiến đến sắp vỡ cả răng.

Bọn họ xa xôi ngàn dặm đi đến chỗ quỷ quái này chính là vì cây Huyết Liên này.

Trong nhật ký của Cai Ẩn đại nhân có ghi lại một loại thực vật thần kỳ có thể làm cho Huyết tộc bọn họ tiến hóa.

Bây giờ anh ta đã đạt tới đỉnh của tộc Quỷ Hút Máu, nếu như thật sự có thể tiến hóa một lần nữa thì nói không chừng có thể đạt tới trình độ của Cai Ẩn đại nhân.

Nếu vậy anh ta cũng có thể được ghi vào sử sách Huyết tộc, được đời sau ngưỡng mộ, cúng bái.

Nhưng mà Huyết Liên đã nằm trong lòng bàn tay thế mà bây giờ lại bị một người trẻ tuổi cướp mất, hơn nữa còn sắp bị ăn mất.

Thanh niên nổi giận gào lên một tiếng dài, sau lưng anh ta mọc ra đôi cánh màu đen, cũng mọc ra hai răng nanh dài.

“Ầm!”

Trong không khí vang lên tiếng nổ vang, người thanh niên đột nhiên biến mất không thấy đâu.

Tiêu Trần đang chuẩn bị bỏ ‘Thanh Minh Huyết Liên’ vào trong miệng thì tên trẻ tuổi mới bị một cước đạp bay ban nãy lại đột ngột xuất hiện trước mặt hắn. Người thanh niên này còn hiện ra ở trước người Tiêu Trần như ma quỷ vậy, sương máu trên người còn bao lấy Tiêu Trần như có sinh mệnh.

Tiêu Trần bị sương máu bao lại căn bản không phải chịu chút xíu ảnh hưởng nào. Hắn tiếp tục đưa đóa huyết liên trong tay tiến về phía miệng mình.

“Dừng tay. Cái tên ma quỷ nhà anh!” Thấy sự giận dữ của người thanh niên hầu như đã bùng nổ, Tiêu Trần lại thật sự ngừng động tác trong tay.

Tiêu Trần cười híp mắt, nhìn người thanh niên hỏi: “Cậu muốn không?”

Người thanh niên không trả lời Tiêu Trần, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm đóa huyết liên trong tay Tiêu Trần, cực kỳ sợ Tiêu Trần sơ ý một chút là sẽ nuốt mất huyết liên.

Thấy người thanh niên không có phản ứng, Tiêu Trần bắt đầu đưa đóa huyết liên trong tay đến gần miệng hơn.

“Đừng mà!” Người thanh niên la to một tiếng, nhìn Tiêu Trần nói với vẻ vội vã: “Bằng hữu, tôi là Công tước Clark...”

‘Bốp! ’

Khuôn mặt Công tước Clark đột nhiên phải ăn một cái tát, cả người lại bay ra ngoài.

Giọng nói nhàn nhạt của Tiêu Trần truyền ra: “Bệnh tâm thần. Cậu nổi tiếng lắm à? Vừa bắt đầu đã báo tên rồi.”

Trong không khí truyền đến một tiếng nổ tung nữa, bóng dáng Công trước Clark lại xuất hiện lần thứ hai.

Trải qua hai lần chịu đòn, Clark xem như đã nhận rõ được sự chênh lệch giữa cả hai.

Lần này Clark đã nói năng rất đàng hoàng: “Bằng hữu, tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào...”

‘Bốp!”

Clark lại lại bay ra ngoài. Tiêu Trần giơ bàn tay lên nói với vẻ khinh khỉnh: “Bằng hữu? Mẹ nó ai là bằng hữu của cậu? Đồ thấy người sang bắt quàng làm họ!”

 

0.16265 sec| 2406.805 kb