Tuy rằng Tiêu Trần Đại Đế cảm thấy thực lực của Tương Thần cũng chẳng ra sao, nhưng khí thế bá đạo đến cực điểm này thì cũng khá giống hắn.
Trên bầu trời bộc phát ra tiếng nổ ầm ầm, một cột sáng rực rỡ mà ai ai cũng có thể nhìn thấy đột nhiên nổ tung giữa không trung.
Tiêu Trần nhìn lên cột sáng trên bầu trời rồi đột nhiên biến mất, lúc hắn xuất hiện lại lần nữa thì đã đến bên cạnh cô gái kia.
Tiêu Trần xách cổ áo cô gái đó rồi sải bước đi ra khỏi sơn cốc.
…
Dị tượng trên bầu trời đã chấm dứt, một bóng người cao lớn đứng giữa khe núi, ngửa đầu nhìn đêm tối.
Nửa người của Tương Thần đã bị tàn phá, nhưng trên mặt hắn ta lại là sự hưng phấn như chưa thấy thỏa mãn.
Thân thể Tương Thần bắt đầu khôi phục lại với tốc độ chóng mặt. Một hồi lâu sau, hắn ta quay đầu nhìn vào con sông Tịch Tịnh phía xa xa, cất tiếng cười to hào sảng: “Lần sau, lần sau, mi nhất định có thể giết được ta.”
Tương Thần phóng lên trời, biến mất trong đêm tối.
…
Cô gái đứng từ xa mà vẫn nghe được tiếng cười của Tương Thần, cô ta nhìn Tiêu Trần bằng ánh mắt không tin nổi: “Vậy thôi hả?”
Tiêu Trần nhẹ nhàng vuốt ve chuôi đao Vô Gian, hắn ngước mắt nhìn lên bầu trời, sau đó bật cười: “Thật quá thú vị, không ngờ Địa Cầu lại xuất hiện thứ khó tin thế này!”
Tiêu Trần xoay người rời đi, cô gái vội đuổi theo sau Tiêu Trần, liên tục hỏi Tiêu Trần đủ thứ chuyện.
Tiêu Trần không để ý tới cô ta, chỉ lẳng lặng suy tư.
Cô gái thấy Tiêu Trần không trả lời mình thì không hỏi nữa, chỉ nhắm mắt đi theo Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhìn cô gái đi theo mình, hắn hỏi: “Cô đi theo tôi làm gì? Đừng nghĩ rằng đẹp là muốn làm gì thì làm.”
Cô gái há hốc miệng, đột nhiên không biết nên tiếp lời như thế nào, hắn nói như vậy là khen cô hay mắng cô đây?
Tiêu Trần lắc đầu nói: “Không có việc gì thì đừng đi theo tôi, cô tự làm việc riêng của mình đi.”
Cô gái cúi đầu suy tư: “Tại sao Tương Thần không giết chúng ta?”
Có vẻ cô vẫn không hiểu chuyện vừa xảy ra là sao. Trong suy nghĩ của cô, Tương Thần đại biểu cho kẻ ‘ác nhất’, còn là kẻ ác vô địch trên thế gian.
Nghe thấy vấn đề này, Tiêu Trần chỉ cười nhạo một tiếng: “Chỉ dựa vào anh ta sao?”
Cô gái sửng sốt: “Chẳng lẽ anh cảm thấy Tương Thần không giết được anh sao?”
Tiêu Trần thu hồi ‘Vô Gian’ bên hông mình, tử khí dưới chân phát ra, hắn đột nhiên gia tốc, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của cô gái.
“Cô đúng là chẳng biết gì về lực lượng cả.”
Lời nói của Tiêu Trần từ nơi xa xa truyền vào tai cô gái.
…
Tiêu Trần vui vẻ đi dạo trên đường cái, hắn định đến tiểu trấn Thương Nguyệt đón Lãnh Tiểu Lộ.
Tiêu Trần kiểm kê thu hoạch của chuyến đi đến sông Tịch Tịnh lần này.
Tìm được mấy người đi tìm tử ngọc với thiên tài địa bảo có sinh mệnh lực cường đại giúp mình, hắn có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian để đi làm chuyện khác.
Một đống răng của Quỷ Hút Máu, một viên nội đan của rắn với mấy cái răng rắn, như vậy lúc bày trận cũng không cần lấy xương cốt của mình thay thế.
Còn có một cây Huyết Liên nữa, đây cũng là mục tiêu chính của chuyến đi đến sông Tịch Tịnh lần này, hiện tại tất cả đều nhảy vào túi của hắn.
Tiêu Trần kiểm kê thành phẩm lần này của mình, không hiểu sao hắn lại tự giơ tay tát cho mình hai cái.
Hai cái tát này của Tiêu Trần có thể nói là vô cùng vang dội, cả con phố đều quay lại nhìn hắn giống như nhìn một tên thần kinh.
“Ông đây đường đường là Thôn Thiên Đại Đế, hiện tại lại vui mừng hớn hở chỉ vì kiếm được mấy mớn nhì nhằng rác rưởi như này, mày đã bê tha đến thế rồi hả Thôn Thiên?”
Tiêu Trần nghiến răng tự mắng mình, nghĩ đến chỗ đau lòng lại chỉ muốn tát cho mình thêm hai cái thật đau nữa.
“Cậu nhóc có chuyện gì không vui sao? Mọi chuyện rồi sẽ thành quá khứ, chúng ta phải nhìn về tương lai.”
Một bà lão chống nạng run rẩy đi đến bên cạnh Tiêu Trần nhẹ nhàng khuyên lơn.
“Năm nay cái thân già này đã chín mươi sáu, ngẫm lại chuyện trước kia...”
Tiêu Trần nhìn bà lão sắp nhớ lại hồi ức cả đời, vội vỗ trán cười nói: “Ôi trời, bà này, tôi nói với bà chứ năm nay tôi đã mười ngàn mấy chục tuổi rồi đấy.”
Nói xong Tiêu Trần lập tức chạy biến, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Than ôi, những người trẻ tuổi bây giờ chả có tí kiên nhẫn nào cả.”
…
Trong tiểu trấn Thương Nguyệt, Tiêu Trần nhìn mặt đất tan hoang bừa bãi, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Tiểu trấn thì vẫn là tiểu trấn ấy, nhưng thứ đập vào mắt hắn bây giờ là vô số căn nhà bị phá hủy, ngay cả con đường đá xanh cũng bị đập nát vụn.
Mấy cái xác mèo vắt vẻo trên ngôi nhà cũ đã tan tành, hai mắt nó trợn trừng, cơ thể cứng ngắc.
Hắn chầm chậm tiến về phía trước, cảnh tượng trước mắt càng lúc càng thê thảm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo