Tất nhiên là bóng dáng mơ hồ không quá sẵn lòng phiên dịch cho Tiêu Trần, kiêu ngạo ngẩng đầu lên nhìn Mã Tiểu Hạm và cô gái mặc cung trang đang đánh nhau tưng bừng ở trên bầu trời.

Tiêu Trần chỉ vào thiếu nữ tóc vàng đang dập đầu xuống đất, vừa chỉ ra phía đằng xa. Hàm ý đã rất rõ ràng, muốn cô ta cút đi.

Tiếp đó Tiêu Trần tung ra một cước, đạp ngay về phía khuôn mặt của bóng dáng mơ hồ: “Bà nội cô ra. Tôi còn chưa tính sổ với cô chuyện mới nãy đâu. Bây giờ cô còn ở đây làm bộ làm tịch.”

Bóng dáng mơ hồ lập tức ngăn cản chân của Tiêu Trần lại, khí tức màu xanh trên người phóng lên cao.

“Tương Thần sẽ mau thức tỉnh thôi. Nếu cứ tiếp tục thế này nữa thì chúng ta lẫn tất cả mọi người đều sẽ gặp nạn.” Thân ảnh mơ hồ ngăn cản Tiêu Trần, cũng không hề phản kích.

Tiêu Trần cười lớn, bảo: “Xem ra các cô đều sợ cái thứ trong quan tài kia lắm. Nếu vậy chi bằng tôi thả hắn ta ra sớm để vui hơn được không?”

Tiêu Trần nói xong, trong tay hắn đột nhiên nhiều hơn một hạt châu nhỏ màu đen. Tiếp đó hắn cong ngón búng ra, hạt châu nhỏ màu đen bắn thẳng về phía quan tài.

“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Bóng dáng mơ hồ giận dữ, nổi cơn lôi đình.

Lúc này bóng dáng của Tiêu Trần đột ngột biến mất, sau đó hắn xuất hiện ở bên cạnh Thi Vương.

“n công...”

Thi Vương thấy Tiêu Trần thì mở miệng ra, mới vừa nói được hai chữ đã bị Tiêu Trần nắm áo ném một cái ra ngoài.

Tiếp theo Tiêu Trần lại đột nhiên xuất hiện giữa không trung, tóm lấy cổ áo của Mã Tiểu Hạm, ném người này ra ngoài một cách cẩn thận.

Thời gian Tiêu Trần làm xong những động tác này cùng lắm cũng chỉ trong chớp mắt. Lúc này hạt châu nhỏ màu đen mà Tiêu Trần bắn ra kia vừa hay chạm vào trên cái quan tài ở dưới khe núi.

“Còn chưa chạy nữa à người đẹp?” Tiêu Trần cười hỏi người đẹp mặc cung trang đang đứng ngẩn ra kia.

Hắn vừa dứt lời, một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền từ dưới khe núi tới. Sau đó thì toàn bộ khe núi cũng bắt đầu chấn động, đá lớn cố định trên núi bị nổ mạnh mà bắn ra xa, đập mạnh xuống bên dưới khe núi.

Tiêu Trần nhìn thấy trận nổ lớn đầy uy lực này thì líu lưỡi bảo: “Sức mạnh của thứ đồ chơi này không có gì đáng nói. Thể tích nhỏ, chế tác đơn giản. Đúng là thứ cần dùng để giết người cướp của.”

Lúc này bóng dáng mơ hồ kia đã đi tới bên cạnh Tiêu Trần giận dữ bảo: “Cậu đã làm gì vậy? Cậu có biết bên trong quan tài có chứa thứ gì không?”

“Có quan hệ gì với tôi chứ? Tôi chỉ muốn xem náo nhiệt thôi.” Tiêu Trần cười hì hì trả lời.

“Cậu!”

Bóng dáng mơ hồ cố gắng kìm lại xúc động muốn bộc phát, bốn khối đá lớn chừng bàn tay đột nhiên trồi lên xung quanh cơ thể.

Tiêu Trần nhíu mày. Không phải đá này ở trên người Lãng Tiểu Lộ sao? Sao lại xuất hiện chỗ người này?

Không đợi Tiêu Trần suy nghĩ nhiều, bóng dáng mơ hồ ở bên cạnh đã đột nhiên phóng số đá xuống dưới khe núi.

“Phong ấn!” Trên tay bóng dáng mơ hồ bắt đầu tạo thanh một pháp ấn phức tạp.

“Grào!”

Lúc này, một tiếng rít gào cuồng dã truyền từ bên dưới khe núi truyền đến, sau đó toàn bộ khe núi cứ như gặp phải động đất vậy, bắt đầu rung lên.

Dưới khe núi hiện ra những thực thể thi khí màu lục, chúng hợp thành một hình trụ rồi phóng lên cao.

“Grào!”

Tiếng gầm cuồng dã truyền tới lần thứ hai. Lần này nó lại khiến lòng người chấn động hơn nữa.

Đi cùng với tiếng gào này, trong khe núi đột nhiên nổi lên gió to khủng khiếp. Những đợt gió lớn này bổ núi đá cứng rắn ra thành từng vết nứt khủng bố,

Lúc này, ở trên bầu trời, từng cụm mây đen ngòm bắt đầu tụ lại thật nhanh ở phía trên khe núi. Trong chốc lát, một vòng xoáy mây đen đang được hình thành bên trên khe núi.

Bầu trời bị mây đen đè mạnh xuống, khiến người ta có hơi không thở nổi.

Từng đợt sấm to ầm vang khiến vạn vật sợ chết khiếp vang lên từ trong mây đen. Đường sấm màu xanh nhạt không ngừng hiện ra rồi biến mất trong màn mây.

Nhìn những mây tích đen ngòm đè lên bầu trời nơi đỉnh đầu hệt cảnh tận thế, Tiêu Trần giễu cợt: “Đây là tiết tấu sắp bị sấm sét đánh phải này!”

‘Rầm! rầm! Răng rắc! ’

Lúc này bên dưới khe núi truyền tới tiếng động vật nặng vao vào nhau, giữa lúc đó còn có tiếng vật thể bị vỡ ra.

“Phụt!”

Cùng với tiếng động vang lên này, bóng dáng mơ hồ đột nhiên té bay ra ngoài, trong miệng phun ra từng ngụm, từng ngụm máu tươi.

“Grào!”

Tiếng gầm rú điên cuồng lại truyền tới một lần nữa, lần này một khí thế không thể địch nổi xông thẳng lên trời.

Thiên lôi đại diện cho sự trừng phạt của ông trời cũng bị khí thế này làm nứt ra từng cái khe lớn.

Nhìn những đám mây tích điện tán loạn trên bầu trời, Tiêu Trần không kìm được mà lắc đầu lẩm bẩm: “Cái thiên đạo này không ra dáng một chút nào cả, bất kỳ ai cũng bắt nạt được.”

 

0.11918 sec| 2421.547 kb