Clark lại bay trở về. Lần này có vẻ hắn ta đã hiểu, rằng người trước mắt này hoàn toàn đang xem mình như trò cười.

Khí thể cả người Clark điên cuồng, sương máu trên người biến ảo thành vô số con dơi nhỏ màu đỏ. Mấy con dơi nhỏ này che lấp cả bầu trời. Chỉ chờ chủ nhân ra lệnh một tiếng là chúng sẽ tiến lên xé xác Tiêu Trần ra.

Tiêu Trần vung tay lên hô: “Ngừng lại!”

Clark căn bản không nghe Tiêu Trần nói thêm gì nữa, ra lên cho mấy con dơi đỏ lập tức xông lên.

Tiêu Trần vừa nắm huyết liên trong tay vừa đi về phía trước, nói với biểu cảm thành khẩn: “Cậu muốn đóa huyết liên này à?”

Clark không hề trả lời lại, chỉ nhìn chằm chằm hành động của Tiêu Trần.

“Cậu thật sự muốn à?”

“Cậu muốn thì cậu nói ra đi!”

“Nếu cậu không nói thì sao tôi biết cậu muốn không được?”

“Cậu nói cậu muốn rồi nhất định tôi sẽ đưa cho cậu. Cậu muốn thì nói đi!”

“Cậu nói cậu muốn đi!”

“Nói đi!”

Khuôn mặt Tiêu Trần trông cực kỳ thành khẩn, giống như một thầy bói mù ở ven đường đang thề thốt cam đoan là khách hàng sẽ phát tài vậy.

Thấy Clark vẫn ngu ngơ y như trước, Tiêu Trần lắc đầu than thở: “Đáng tiếc.”

Tiếp đó Tiêu Trần bèn bỏ huyết liên vào trong miệng mình.

“Đợi đã!” Clark đột nhiên lên tiếng gọi Tiêu Trần lại.

Tiêu Trần ngừng động tác trong tay, cười bảo: “Muốn không, muốn thì cậu nói đi!”

Clark nhìn Tiêu Trần. Nếu không phải là trong lòng thực sự không chắc chắn có thể đánh thắng được tên bệnh thần kinh ở trước mắt này, chỉ sợ hắn ta đã xông lên xé Tiêu Trần ra thành từng mảnh nhỏ rồi.

“Nói đi, nói là cậu muốn đi!”

Clark cắn răng, khuôn mặt anh tuấn hầu như biến dạng. Cuối cùng hắn ta vẫn bị sức cám dỗ khủng khiếp từ sự tiến hóa kích thích. Clark nói gằn từng chữ, mặt nhăn nhó: “Tôi, muốn, nó.”

Mắt Tiêu Trần trợn trắng lên: “Cậu bị điên đấy à? Cậu nói muốn là tôi phải cho cậu hả?”

‘Bụp! ’

Clark cũng không nhịn được nữa, cả người đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.

Tiêu Trần vừa nhét huyết liên vào trong miệng, tay phải lại nhấn một cái vào mặt bên hư không trùng trùng điệp điệp.

Clark - người đã biến mất đột nhiên hiện hình trở lại. Bàn tay to của Tiêu Trần đang đặt trên khuôn mặt của Clark, toàn bộ khuôn mặt hắn ta đều bị Tiêu Trần nhấn vào đến mức biến dạng.

Clark điên cuồng tấn công vào cái tay đang chụp lên mặt mình của Tiêu Trần.

Tuy nhiên, mặc kệ là Clark có dốc toàn lực như thế nào, tay Tiêu Trần vẫn như cái kìm kẹp lấy đinh, không hề nhúc nhích.

“Đi nhé!” Tiêu Trần cười khoái trá, đè khuôn mặt của Clark xuống thả ngã về phía đỉnh núi.

‘Bụp! ’

Clark bị Tiêu Trần hung hăng ấn vào núi đá, bụi mù nổi lên bốn phía.

“Đại nhân, đại nhân!”

Một đám người nước ngoài lần lượt lao về phía của Tiêu Trần, kết quả mới vừa chạy được phân nửa thì tất cả đã dừng lại.

Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn cảnh tượng kia. Lúc này, công tước Clark vô địch trong ấn tượng của bọn họ đang bị người ta nhấn vào trong núi đá, không động đậy được.

“Mau buông Công tước đại nhân ra. Nếu không... ngươi sẽ phải gánh chịu lửa giận của gia tộc Stuart!”

“Thằng nhãi con ti tiện này, ngươi đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì?”

...

Một tràng những lời chửi rủa vang lên, Tiêu Trần vẫn hệt như không hề nghe thấy vậy, nhìn Clark với nửa người đã bị vỡ vụn, chật vật không chịu nổi dưới mặt đất mà hai mắt sáng rực lên.

Cơ thể bị nát ra của Clark đang được lành lại cực nhanh. Hắn ta nhìn Tiêu Trần, cười lạnh bảo: “Ta là Công tước của Huyết tộc đấy. Một đứa con người nhãi nhép như mi không thể giết được ta đâu!”

Tiêu Trần tung một đấm vào trên đầu Clark, cười bảo: “Tôi không cần biết cậu muốn nói cái vẹo gì!”

Tiếp đó hai tay Tiêu Trần nắm vào phần răng lộ ra mỗi bên của Clark: “Chậc chậc, so với cái tên Smith gì đó kia thì có thể khả năng của cậu cao hơn.”

‘Răng rắc’.

Tiêu Trần vừa dùng sức, giọng hét nghe như lợn bị chọc tiết đã vang vọng toàn bộ khe núi.

Tiêu Trần cười mỉm cười nắm lấy hai cái răng, sau khi đứng lên thì bắt đầu chà đạp Clarck đang gào thét một trận.

Từng luồng tử khí màu đen điên cuồng ùa vào bên trong cơ thể của Clark.

Ầm! ’

Cơ thể Clark đột nhiên nổ tung, tan ra trong trời đất.

Cả đám người nước ngoài ngẩn cả ra. Clark đại nhân vô địch cứ vậy mà chết không rõ lý do à?

“n công, ân công.”

Một giọng nói hơi yếu ớt vang lên, Tiêu Trần nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Thi Vương đang tê liệt ngay giữa đỉnh núi yếu ớt gọi tên Tiêu Trần. Mà ở giữa không trung, cô gái mặc cung trang đang đánh nhau tưng bừng với Mã Tiểu Hàm.

Xem tình thế thì rõ ràng Mã Tiểu Hàm đang ở trong thế bất lợi, nhiều lần gặp phải nguy hiểm khủng khiếp. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì việc cô ấy bị cô gái mặc cung trang giết chết cùng lắm chỉ là vấn đề thời gian.

“n công, van xin ân công giúp đỡ Hiểu Hạm.” Thi Vương nhìn về phía Tiêu Trần với khuôn mặt cầu khẩn.

 

0.14410 sec| 2407.977 kb