Thi vương tệ nhất, đã xụi lơ ngã dưới đất, toàn thân không ngừng run rẩy, giống như đang bị áp chế mạnh mẽ.

Bên trái hai người là một nhóm người nước ngoài, tổng cộng có bảy người, cầm đầu là một thanh niên rất điển trai.

Trên mặt người thanh niên mang theo nụ cười tự tin, trong tay cầm một khối ngọc bội, ngọc bội phát ra ánh sáng màu màu xanh lục bao bọc bọn họ lại.

Bên phải là một cô gái, cô gái kia có dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, toàn thân mặc cung trang, khiến cô ta toát lên vẻ ung dung cao quý.

Cần cổ cô gái kia xinh đẹp lạ thường, trắng như tuyết lại vô cùng nhã nhặn.

Phụ nữ có đặc điểm như vậy luôn khiến đàn ông có suy nghĩ bậy bạ.

Ánh trăng trên đỉnh đầu như thác nước đổ xuống.

Tiêu Trần nhìn sự vật trong khe núi, khóe môi cong lên nở nụ cười lạnh: “Ảo cảnh rách nát.”

Bỗng nhiên trong đôi mắt u lam của Tiêu Trần nổi lên ánh lửa.

Khe núi trước mắt không bao giờ yên lặng như hắn đang nhìn thấy, cảnh sắc chân thật dần hiện ra trong mắt Tiêu Trần.

Thác nước từ trên đỉnh núi đổ xuống biến thành màu xanh lục đậm, dòng nước màu xanh lục sền sệt giống như hồ nhão.

Toàn bộ bên trong khe núi tràn ngập loại chất lỏng sền sệt tụ mà không tan này, quan tài lớn lẳng lặng nổi trên chất lỏng màu xanh lục.

Còn những sợ xích sắt thô to buộc chặt quan tài đã biến mất không thấy đâu.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lúc này Tiêu Trần mới hài lòng gật đầu.

Thi khí nồng đậm đến biến thành thực thể, đây mới phù hợp với yêu cầu cho ‘Thanh Minh Huyết Liên’ lớn lên: ‘Vùng đất chết. ’

Tiêu Trần đưa tay phải lên, một thanh đao bản nhỏ màu trắng xuất hiện trong tay hắn.

Tiêu Trần trịnh trọng đeo thanh đao kia bên hông, động tác toát ra sự tự tin không gì sánh được.

Tiêu Trần chậm rãi đi đến khe núi tràn ngập thi khí màu xanh lục.

Đột nhiên bên tai hắn vang lên một giọng nữ dễ nghe: “Anh cảm thấy ba nhóm người này, ai là người mạnh nhất.”

Theo giọng nữ dễ nghe kia xuất hiện còn có một bóng người mơ hồ không rõ, bóng người kia đi song song với Tiêu Trần.

Đối mặt với bóng người đột nhiên xuất hiện Tiêu Trần cũng không chớp mắt một cái, đột nhiên đưa tay tát tới bóng người mơ hồ bên cạnh.

“Tôi cảm thấy tôi là mạnh nhất.” Giọng Tiêu Trần trêu chọc vang lên.

Bóng người mơ hồ đối mặt với cái tát của Tiêu Trần chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, căn bản không có ý tránh đi, từng luồng khí màu xanh lục từ trên người bùng nổ.

Bóng người mơ hồ tung nắm đấm đánh thẳng về phía cái tát của Tiêu Trần, đồng thời miệng cười duyên nói: “Tuổi còn nhỏ mà tính tình kém quá.”

Còn chưa nói dứt câu quyền chưởng đã chạm vào nhau, mặt đất dưới chân bóng người mơ hồ đột nhiên nứt vỡ, khiến chân cô ta lún xuống.

Tiêu Trần cười lớn bằng giọng quá dị: “Tôi nói tôi dở hơi nhất.”

Tiêu Trần vừa nói chuyện vừa tung thêm một chưởng vào đầu bóng người mơ hồ.

Dường như bóng người mơ hồ không thể tin nổi việc mình bị một chưởng đánh lún xuống đất.

Đưa tay lên đỡ lấy bàn tay Tiêu Trần, tức muốn hộc máu hỏi: “Rốt cuộc anh là ai, nơi trời đất này không thể nào xuất hiện người như anh vậy được.”

Tiêu Trần cười nhạo: “Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi muốn làm gì, tôi chính là ma mới mà!”

Tay Tiêu Trần không ngừng chưởng lên đầu bóng người mơ hồ, tuy rằng bóng người mơ hồ vẫn luôn giơ tay ngăn cản, nhưng vẫn bị sức mạnh đánh lún sâu vào trong lòng đất.

“Ầm!”

Cuối cùng dường như bóng người mơ hồ không chịu đựng được cách đánh gần như là làm nhục này thêm nữa, trên người bỗng bắn ra khí màu xanh lục.

Sức mạnh khủng khiếp từ trên người bóng người mơ hồ đánh ra, một làn sóng khí lấy cô gái làm trung tâm đột nhiên nổ ra.

“Rầm!”

Mặt đất bị lật tung lên, bóng người mơ hồ nhân cơ hội bỏ chạy.

Sau khi thoát ra được bóng người mơ hồ cũng không tấn công ngay mà chỉ đứng xa xa đối diện với Tiêu Trần.

“Dừng lại, tôi không phải tới để đánh nhau với anh.” Giọng nói dễ nghe lần thứ hai vang lên.

Tiêu Trần vỗ trán: “Bệnh thần kinh.”

Nói xong đi về phía ‘Thanh Minh Huyết Liên’, mục đích chủ yếu lần này chính là thứ đồ chơi này.

“Đợi đã.” Bóng người mơ hồ đột nhiên bước tới, kết quả lại được một cái tát của Tiêu Trần tiếp đón.

Khí xanh lục trên người bóng người mơ hồ phát ra, ngăn cản cái tát của Tiêu Trần, bóng người mơ hồ tức muốn hộc máu nói: “Anh bị bệnh à.”

“Cô có thuốc à!” Bàn tay Tiêu Trần lần thứ hai tát tới bóng người mơ hồ.

“Anh muốn uống bao nhiêu?”

“Cô có bao nhiêu tôi uống bấy nhiêu.”

“Anh uống bao nhiêu tôi có bấy nhiêu.”

Lúc này hai người giống như đang giằng co, mỗi lần Tiêu Trần tát tới bóng người mơ hồ sẽ đưa một quyền ra đỡ.

“Đùng!”

Rất rõ ràng cuối cùng là Tiêu Trần thắng, bóng người mơ hồ bị Tiêu Trần tát một cái lên đầu, bay ra xa.

Bóng người mơ hồ bò dậy, xoa xoa khóe miệng tức giận nói: “Tên bệnh tâm thần nhà anh có thể nghe bà nói hết câu không hả?”

 

0.14518 sec| 2410.313 kb