‘Thuật Linh Miêu’ của nhà họ Lãnh vô địch thiên hạ, có lực sát thương cực lớn đối với vật âm tà, đây là chuyện mọi người đều biết.

Nhưng thứ mà nhà họ Lãnh làm cho người ta sợ hãi nhất chính là một loại thuật ám sát.

‘Thuật Thất Dạ’ còn được gọi là ‘Ám Ảnh Thất Dạ’, nghe nói tổ tông của nhà họ Lãnh đã ngộ ra nó nhờ tập tính hành vi của loài mèo.

Thuật ám sát này từng giúp nhà họ Lãnh đứng đầu các đại gia tộc.

Nhưng từ sau sự kiện Phong Thần Nhai, thuật ám sát này không còn xuất hiện lại nữa. Theo thời gian trôi qua, người đời cũng đã mất đi lòng kính sợ với nhà họ Lãnh.

Nhìn ánh mắt lạnh lùng đã biến đổi thành mắt mèo, tất cả mọi người không hẹn mà cùng lùi một bước.

“Bộp! Bộp! Bộp! “

Lữ Mạt cũng phải vỗ tay khen ngợi: “Chủ nhân của nhà họ Lãnh không hổ là danh là kỳ tài. Nếu như không vướng mắc mấy chuyện vặt vãnh của gia tộc thì có lẽ hiện tại cô đã có thể đạt tới Phá Thiên Cảnh.”

Tận mắt nhìn thấy sự thay đổi của Lãnh Duy Nhã nhưng có vẻ Lữ Mạt cũng không hề lo lắng, thậm chí ông ta còn cười nói: “Hình như cô cũng không thuần thục cách khống chế Ám Ảnh Thất Dạ thì phải!”

Chưa cần phải ra tay thì Lữ Mạt cũng đoán được Lãnh Duy Nhã không thể hoàn toàn khống chế ‘Ám Ảnh Thất Dạ’, bằng không cô ta sẽ chẳng trơ mắt nhìn người lớn tuổi chết trận trước mặt mà không dùng đến ‘Ám Ảnh Thất Dạ’.

Quả thật đúng như Lữ Mạt nói, Lãnh Duy Nhã vẫn chưa thể khống chế ‘Ám Ảnh Thất Dạ’ một cách hoàn hảo, thậm chí có thể nói là còn rất khó khăn.

Nếu như cứ cố sử dụng nó thì e sẽ xuất hiện hiện tượng phản phệ rất nghiêm trọng, nhưng hiện tại cô ta không còn cách nào nữa rồi.

Trận pháp bảo vệ gia tộc cũng đã vỡ nát, Lãnh Duy Nhã chỉ có thể liều chết mà thôi.

Nhưng lần này cô ta cố sử dụng ‘Ám Ảnh Thất Dạ’, chỉ sợ bản thân phải vĩnh viễn dừng lại ở cảnh giới Du Dã Cảnh, không thể tiến thêm nữa.

Lãnh Duy Nhã đã hy sinh quá nhiều vì cái gia tộc này, nhưng cô ta không hối hận, bởi vì tất cả mọi người đều tin tưởng cô ta.

Nghe xong lời của Lữ Mạt, Lãnh Duy Nhã chỉ cười lạnh một tiếng, hai bên gò má của cô ta bỗng xuất hiện ba đường đen, nhìn qua tựa như râu mèo.

Nhìn biến hóa của Lãnh Duy Nhã, Lữ Mạt đột nhiên sầm mặt lại, ông ta bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình.

Biến hóa của Lãnh Duy Nhã rõ ràng chính là biểu hiện của ‘Ám Ảnh Thất Dạ’ đại thành, nhưng vì sao trước đây cô ta lại không dùng?

‘Chẳng lẽ cô ta làm thế để cho đám già kia tiêu hao lực lượng của mình trước, còn cô ta thì giữ sức cho đòn tất sát cuối cùng? ’

Ông ta âm thầm suy đoán, nhưng hành vi như vậy rõ ràng là không phù hợp với phong cách của nhà họ Lãnh.

Từ trước đến nay nhà họ Lãnh vẫn luôn coi trọng mỗi người trong gia tộc mình, cho dù là phế vật không có tư chất tu hành thì nhà họ Lãnh vẫn đối xử tốt với họ.

Các gia tộc khác thì Lữ Mạt không dám nói, nhưng nhà họ Lãnh khẳng định sẽ không xuất hiện cảnh tượng trơ mắt nhìn mọi người trong tộc chết trận mà mình thì không ra tay để giữ gìn thực lực được.

Ông lão đang suy đoán biến hóa bất thường trên người Lãnh Duy Nhã, ông già gãy chân kia đã cố nâng cơ thể đi tới bên cạnh Lãnh Duy Nhã.

“Được! Được! Được!”

Nhìn cảnh ông ta liên tục khen ngợi Lãnh Duy Nhã, đủ thấy được ông ta kích động đến mức nào.

“Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng Ám Ảnh Thất Dạ cũng trở lại.”

Ông ta lại lảo đảo rồi phun ra một ngụm máu tươi, tuy thần sắc uể oải, nhưng vẫn không che giấu được nét vui sướng trên mặt.

“Chú Ba, chú đi nghỉ ngơi đi.” Lãnh Duy Nhã tiến lên đỡ lấy ông ta.

Chớp mắt sau, dị biến phát sinh, trên tay ông ta đột nhiên xuất hiện một cây kim, sau đó ông ta đâm thẳng nó vào trong khiếu huyệt tại đầu vai Lãnh Duy Nhã.

Lãnh Duy Nhã không hề đề phòng ông ta nên không kịp tránh né.

Đột nhiên bị thương nặng, Lãnh Duy Nhã phun ra một ngụm máu đen, biến hóa phát sinh bởi ‘Ám Ảnh Thất Dạ’ trên người cũng đột nhiên biến mất.

“Chú Ba...” Một luồng khí đen bò lên khuôn mặt Lãnh Duy Nhã, chứng tỏ trên cây kim kia có độc.

Tất cả mọi người đều giật mình trước cảnh tượng này, ngay cả Lữ Mạt cũng vậy.

Sự xuất hiện của ‘Ám Ảnh Thất Dạ’ đã khiến sự việc dần dần thoát khỏi khống chế, nhưng hình như chính nội bộ của nhà họ Lãnh lại xuất hiện vấn đề.

Ông lão kia làm xong tất cả mọi thứ, lập tức nhảy đến bên cạnh Lữ Mạt, nhìn dáng vẻ mạnh mẽ đó đâu còn giống bộ dạng sống dở chết dở lúc nãy.

Ông ta đứng song song với Lữ Mạt, từ trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài to bằng bàn tay.

“Gia Chủ Lệnh.”

Thấy tấm lệnh bài này, Lữ Mạt lập tức cung kính cúi đầu.

Lệnh bài của chủ nhân nhà họ Lữ, thấy lệnh bài như thấy chủ nhân đích thân đến.

 

0.14028 sec| 2449.148 kb