Nghe Trần Văn nói xong, Tiêu Trần đã cảm thấy việc này có chút ẩn ý, bây giờ quả thật bọn đầu trâu mặt ngựa gì cũng có trên sông Tịch Tịnh.

Đầu tiên là người phá hư đại trận, đây là điều Tiêu Trần để ý nhất, vì người đó có thể tạo thành uy hiếp với mình bây giờ.

Thứ hai là bóng người mơ hồ xuất hiện ở trên đỉnh núi Chết lúc trước, đó chắc chắn là một tên khủng bố, đương nhiên cũng không phải không có khả năng người phá đại trận và bóng người mơ hồ này là một.

Thứ ba đó là đám đầu trâu mặt ngựa vào sông Tịch Tịnh tìm cơ duyên, mấy thứ này đều làm đám ô hợp không đủ gây sợ hãi.

Thứ tư là theo như lời nói vừa nãy của Trần Văn, ý chí thần bí có thể ảnh hưởng tới hành vi của bọn họ, vật này thì Tiêu Trần không suy đoán được chính xác vì có quá nhiều khả năng.

Cuối cùng là cương thi thuỷ tổ được phong ấn ở điểm cuối sông Tịch Tịnh mà Lãnh Duy Nhã đã nói, cái đồ chơi này thì khó mà nói, phải đợi đến khi tận mắt nhìn thấy mới có thể đánh giá được.

Trần Văn dẫn đường ở phía trước, Tiêu Trần suy nghĩ đi phía sau.

Bây giờ Tiêu Trần chẳng có chút hứng thú nói chuyện nào, dù sao nếu ai mà biết được hành vi của mình có thể đang bị khống chế thì chắc là tâm trạng của ai cũng không tốt.

Lúc này hai người đã đi vào rừng cây được một lúc rồi, đã sớm đi qua vị trí mấy người Trần Văn đến lúc trước.

Trần Văn khẩn trương nhìn chằm chằm xung quanh, sợ không cẩn thận sẽ dính phải đồ vật kỳ quái gì đó.

Đột nhiên một bóng đen tập kích thẳng vào đầu Trần Văn, vốn Trần Văn là người từng trải, khẩn trương thì khẩn trương, nhưng trong tay lại không loạn chút nào.

Trần Văn đập một quyền vào bóng đen kia, bóng đen bị quyền này đấm bay ra ngoài, rơi trên một cành cây bên cạnh đó, phát ra từng tiếng hít thở ồ ồ trầm thấp.

Trần Văn nhìn thứ mà mình vừa đánh bay, da gà toàn thân dựng hết lên.

Đó là một con nhện to bằng một cái thau nhỏ, con nhện đen thui mọc lông tơ rậm rạp khắp người, răng nanh dài mà bén nhọn mọc ra bên ngoài miệng làm cho người ra vừa thấy đã sợ hãi.

Con mắt nhỏ âm độc của con nhện nhìn Trần Văn chằm chằm, Trần Văn sợ tới mức da gà toàn thân nổi đầy lên.

Con nhện lớn đã trúng một quyền của Trần Văn nhưng rõ ràng không có vết thương nào, sau khi trở mình bò dậy thì nhìn Trần Văn chăm chú.

Sau một lúc âm thanh hít thở ồ ồ vang vọng trong rừng cây, nguyên một đám nhện lớn nhỏ như cái thau bỗng xuất hiện ở xung quanh hai người như là ảo thuật.

Tất cả mọi nơi, trên cây, mặt đất đều xuất hiện những con nhện này, trong miệng chúng vẫn luôn phát ra âm thanh ồ ồ, không ngừng tới gần hai người.

“Vậy là con mẹ nó đi vào ổ nhện rồi ư? Chẳng lẽ còn có em gái nhện tinh xinh đẹp à?”

Trong miệng Tiêu Trần trêu chọc, bấm tay bắn ra một tia tử khí.

Những con nhện này vừa rồi trúng phải một quyền nặng nề của Trần Văn nhưng vẫn không sao, lại bị một tia tử khí này xuyên thủng thân thể.

Con nhện bị tử khí xuyên qua thân thể không còn chuyển động nữa, xem ra là chết trôi chết nổi rồi.

Nhìn thi thể của con nhện, Tiêu Trần cười một tiếng hí hí quái dị, búng tay thêm một cái: “Vong Quỷ, nhập.”

Thân thể Tiêu Trần không biến mất trong vòng xoáy giống như ở chỗ mãng xà lúc trước, mà ngược lại là trên thi thể con nhện tạo thành một vòng xoáy màu đen.

Cái vòng xoáy kia bắt đầu xoay tròn không ngừng, phần lớn tử khí trên người Tiêu Trần rót vào vòng xoáy.

“Vong Nguyệt.”

Khi lời nói của Tiêu Trần vừa dứt, trong vòng xoáy đột nhiên phát ra lực hấp dẫn mạnh mẽ.

Lấy vòng xoáy màu đen làm trung tâm, tất cả mọi vật trong mười trượng xung quanh bắt đầu bị vòng xoáy điên cuồng hút vào.

Bầy nhện như thủy triều muốn rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của vòng xoáy, kết quả trở thành xếp hàng bị vòng xoáy hấp thu không còn một mảnh.

Mấy thứ xung quanh trên mặt đất xung quanh, con nhện, bụi cỏ bị hấp thụ hết, tiếp theo chính là một vài cây đại thụ khá lớn.

Đại thụ bị lực hấp dẫn mạnh mẽ nhổ tận gốc, ầm ầm đi vào vòng xoáy.

Trần Văn cơ trí, ngay lúc vòng xoáy vừa sinh ra đã ôm lấy chân Tiêu Trần.

Nếu như ở tình huống bình thường, dù là Trần Văn nhanh bao nhiêu thì lực hấp dẫn mạnh mẽ này cũng có khả năng kéo đứt tay ông ta.

Nhưng lúc này vỏ trứng tử khí màu đen trên người ông ta đã cứu được một mạng của ông ta.

Khi toàn bộ đại thụ chung quanh bị hấp thụ hết, lòng Trần Văn đang treo cao cũng buông lỏng: “Bây giờ không còn thứ gì có thể hút vào rồi!”

Nhưng ngoài dự kiến của Trần Văn chính là căn bản vòng xoáy không có ý dừng lại, trên mặt đất không còn gì thì hút dưới mặt đất.

“Rầm! Rầm!”

Mặt đất không ngừng xuất hiện vết rách, khi mặt đất hở ra, từng miếng từng miếng bùn đất bị hút vào trong vòng xoáy.

 

0.13986 sec| 2425.773 kb