Càng vào trong, hắn càng nhìn thấy nhiều thi thể, hầu hết đều là người già.

Tiêu Trần nhận ra những ông lão bà lão này, họ đều là người đã ùa ra vây xem khi hắn mới đi vào trấn nhỏ.

Những ông lão bà lão này chết cũng anh hùng, phần lớn đều chết với tư thái liều mình, ôm địch cùng chết với chúng.

Số xác mèo ở đây còn nhiều hơn so với số lượng gã nhìn thấy lúc mới bước vào, đa phần những con mèo này đều chết cùng một chỗ với những cụ già kia.

“Meo meo.”

Một tiếng mèo ai oán vang lên bên tai Tiêu Trần.

Tiêu Trần nghiêng đầu nhìn lại, một con mèo con nằm úp sấp trong ngực của một ông lão, nó không ngừng liếm mặt ông ấy.

Thái dương của ông ta lõm vào một vết sâu hoắm, chắc đây chính là vết thương trí mạng khiến ông ta bỏ mạng.

Cánh tay của ông lão siết chặt quanh ngực, để lại một chỗ cho con mèo con được sống.

Có lẽ không biết vì sao ông lão lại không chịu chơi đùa với mình như thường ngày, mèo con vội vàng kêu lên.

Tiêu Trần ôm chú mèo con vào trong ngực rồi hôn lên trán nó.

Chú mèo con chui ra khỏi vòng tay ông lão, tựa như cảm nhận được không khí thảm thiết chung quanh liền cuống cuồng chui vào trong cổ áo Tiêu Trần.

Trong lúc mơ hồ, hình như Tiêu Trần đã nhìn thấy giọt nước mắt long lanh đọng lại trong mắt chú mèo con.

Nhìn chú mèo con trong tay, Tiêu Trần bỗng nhiên giật giật cổ, sau đó nhếch miệng lộ ra một cái răng trắng, cười như bị bệnh thần kinh.

Trước một căn nhà lớn trong tiểu trấn Thương Nguyệt, có một đám người đang đứng đó, nhân số đại khái khoảng ba mươi người.

Phần lớn những người này đều có vết thương trên người, như thể đã trải qua một hồi ác chiến.

Họ lẳng lặng, ngây ngốc đứng đó, không hề có cảm giác thả lỏng sau một trận chiến kinh hoàng, thậm chí không khí giữa bọn họ còn có gì đó rất lạ.

Dường như bọn họ đang đề phòng lẫn nhau, thậm chí có vài người còn trợn mắt nhìn nhau, cứ như còn muốn xông lên chém nhau.

Dẫn đầu là một ông già có lớp da mặt nhăn nheo như vỏ cây cổ thụ.

Ông già đó rất cao, gầy đến nỗi da bọc xương, dáng vẻ đó khiến ông ta trông giống hệt một cái xác chết khô.

Ông ta lẳng lặng đứng trước tòa nhà, thần sắc u ám, không biết đang nghĩ gì nữa.

Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện toàn bộ tòa nhà đều bị bao phủ một tầng hào quang màu vàng nhàn nhạt.

Cảnh tượng bên trong tòa nhà bị tầng hào quang màu vàng này che khuất, nhìn không quá chân thật.

Một người đàn ông trung niên đứng phía sau trầm mặt nói với ông ta: “Ông Lữ, đã qua lâu như vậy rồi, chúng ta vẫn không có cách gì với trận pháp bên ngoài nhà họ Lãnh này sao?”

Ông lão nhíu hàng lông mày hầu như đã rụng sạch của mình, sau đó nhếch miệng cười để lộ khuôn hàm không còn mấy cái răng, tiếng cười ấy nghe thật khô khốc:

“Trận pháp này chống đỡ không được bao lâu nữa đâu.”

Giọng nói của ông ta khàn khàn, khô rát, khiến người nghe phải run rẩy.

Một tên đàn ông trông thấp bé có vẻ mặt dâm tà chui ra trước mặt ông lão, tên này xoa xoa tay: “Ông Lữ, chúng ta đã bàn với nhau rồi đấy, chờ trận pháp này phá xong thì con ả Lãnh Duy Nhã sẽ thuộc về tôi.”

Ông lão gật đầu: “Tất nhiên, đây là thù lao của anh vì đã giúp tôi mà.”

Tên lùn tịt đó gật đầu ra chiều hài lòng, y nhìn hau háu vào tòa nhà rộng lớn kia, liếm liếm đôi môi khô nứt của mình.

Gương mặt y ửng đỏ, cả người thỉnh thoảng run rẩy.

Chắc hẳn y đang suy diễn trong đầu cảnh tượng vị nữ chủ nhân cao quý của nhà họ Lãnh, Lãnh Duy Nhã đang vặn vẹo rên rỉ dưới thân mình như thế nào.

Trong đám người có người hừ lạnh, tựa như cũng thấy coi thường hành vi của tên thấp lùn đó.

Nhưng y không tức giận, y chẳng phải người đi cùng một đường với đám người này, đã không cùng đường thì cần gì phải quan tâm.

Nếu không vì ông già họ Lữ kia hứa sẽ cho bọn họ lợi ích nào đó thì cả đám bọn họ cũng chẳng tụ tập ở đây.

Lần này nhà họ Lữ đột nhiên muốn làm khó nhà họ Lãnh, nhưng nhà họ Lữ lại không vận dụng lực lượng của gia tộc mình mà lại dùng tiền tài làm mồi nhử, chiêu tụ một lượng lớn những kẻ ác khét tiếng trên chốn giang hồ.

Dù gì thì nhà họ Lãnh cũng là một đại gia tộc, cách làm này của nhà họ Lữ có vẻ muốn để những người như bọn họ ra làm bia đỡ đạn.

Thế nhưng, rất nhiều người không thể cưỡng lại điều kiện nhà họ Lữ đưa ra.

Phần lớn bọn họ là tán tu trên giang hồ, đa số còn là trọng phạm bị Mạng Nhện phát lệnh truy nã.

Ngoại trừ tài nguyên tu hành mê người, nhà họ Lữ còn đưa ra một điều kiện khiến ai cũng phải đồng ý, đó là những người sống sót sau trận chiến này sẽ được tiến vào nhà họ Lữ với thân phận khác.

 

0.14947 sec| 2409.5 kb