Tất cả mọi người đều biết nhà họ Lữ có một vị lão tổ là một trong những người phụ trách chính của Mạng Nhện, gia nhập nhà họ Lữ có ý nghĩa gì, không cần nói cũng biết.

Điều này có nghĩa là sau này bọn họ không cần phải trốn chui trốn nhủi, không giống như một con chuột qua đường bị người của Mạng Nhện đuổi theo đòi giết nữa.

Riêng điều kiện này cũng làm cho rất nhiều tên tội phạm bị truy nã tranh cướp nhau mà đến.

Ông lão kia híp mắt, nhìn tòa nhà đằng trước đang được trận pháp bảo hộ: “Nếu như chư vị đã nghỉ ngơi tốt rồi thì hợp sức lại phá trận pháp này đi.”

Không ai phản đối đề nghị của ông ta, hiện tại chỉ thiếu một bước nữa thôi là bọn họ có thể xông vào đạp đổ nhà họ Lãnh rồi.

Nếu hôm nay không giải quyết xong nhà họ Lãnh, vậy chờ bọn họ bình tĩnh lại, có lẽ tháng ngày về sau bọn họ sẽ phải sống một cuộc sống không ngừng bị đuổi giết.

Ngay sau đó, đằng trước tòa nhà tức khắc gió thổi mây vần, quyền cước loạn xạ, bọn họ cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn để phá vỡ trận pháp, đành phải dùng sức người lên tục làm trận pháp tiêu hao rồi phá hủy nó.

Thời gian dần trôi, khi đám người này hợp lực tấn công trận pháp đến lần thứ tư thì cuối cùng tầng bảo vệ màu vàng kia cũng đã nứt ra một khe nhỏ.

Nhìn khe hở đó, trên mặt mọi người đều có vẻ trút được gánh nặng.

“Ầm!”

Màn hào quang màu vàng vỡ vụn, cuối cùng tòa nhà cũng hiện ra trước mắt mọi người, không còn bất kì lớp bảo vệ nào nữa.

Trước cửa tòa nhà, Lãnh Duy Nhã lạnh lùng nhìn đám ác nhân trước mắt.

Trên người cô ta dính đầy máu tươi, không biết là của mình hay là của người khác.

Phía sau Lãnh Duy Nhã có một đám người, trên cơ bản đều là những thanh niên trẻ, trong đó chỉ có mấy người lớn tuổi, nhưng trông có vẻ rất kém cỏi.

Trên người ai nấy cũng có vết thương, không ai nói chuyện, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cho lần đánh cược cuối cùng.

Lãnh Tiểu Lộ đứng phía sau Lãnh Duy Nhã, trên tay ôm một con mèo trắng tên là Hồ Điệp.

Trên cổ con mèo này có một vết thương trông rất đáng sợ, máu tươi không ngừng tràn ra từ nơi đó.

Lãnh Tiểu Lộ ôm chặt con mèo đang không ngừng co giật, nước mắt tí tách rơi như mưa lên cơ thể nó.

Con mèo cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Tiểu Lộ, nhưng thử rất nhiều lần cũng không thành công.

“Xin chào chủ nhân của nhà họ Lãnh.” Ông lão nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt mình, sau đó chân thành chắp tay chào cô.

Từ sau sự kiện Phong Thần Nhai, toàn bộ những người có chiến lực đỉnh cao của nhà họ Lãnh cũng đã đứt đoạn.

Nhà họ Lãnh lung lay giữa cơn bão táp cũng đều nhờ cô gái này dựng dậy.

Mặc dù có rất nhiều người khác cũng ra tay giúp đỡ, nhưng một người phụ nữ có thể làm đến mức này, hẳn ai cũng phải vỗ tay tán thưởng.

Lãnh Duy Nhã nhìn ông ta, cô ta lau vết máu trên mặt rồi cất lời châm chọc: “Lữ Mạt, tên chó đẻ như ông sống lâu thật đấy.”

Ông ta nghe vậy cũng không tức giận, thậm chí còn thản nhiên cười nói: “Nhưng kẻ cắn chết nhà họ Lãnh các cô chính là con chó già như tôi đấy.”

“Sau sự kiện Phong Thần Nhai năm đó, nhà họ Lữ các người cúp đuôi rút vào nhà ăn c... Khụ khụ.”

Một ông lão gãy chân không chịu nổi liền đứng ra móc mỉa Lữ Mạt, nhưng bởi vì bị thương quá nặng, nên vừa nói chuyện thì đã hộc máu.

Một thanh niên vội vỗ lưng cho ông ta: “Chú Ba, chú nói chuyện với đàn chó này làm gì, chúng có hiểu được đâu.”

“Khụ khụ. Tiểu Ngũ nói rất đúng, thứ không phải con người thì làm sao nghe được lời con người nói.”

Lữ Mạt nhếch miệng cười khinh, ông ta nhìn đám tàn binh nhà họ Lãnh một cách giễu cợt: “Nhà họ Lãnh các người đến lúc này cũng chỉ có thể nói mồm vậy thôi.”

Lãnh Duy Nhã không nói nữa, bởi vì nói nhiều hơn cũng vô dụng.

Khí thế trên người Lãnh Duy Nhã bắt đầu tăng lên, một con mèo lớn màu đen nhảy lên vai cô ta, lạnh lùng đối diện với Lữ Mạt.

Lữ Mạt cười lạnh một tiếng, ông ta vung tay ra phía sau: “Tóm lấy bọn chúng, đồ của nhà họ Lãnh đều thuộc về các người.”

Lữ Mạt lại chỉ chỉ Lãnh Tiểu Lộ: “Đứa nhỏ này phải sống.”

Mọi người nghe ông ta nói xong thì hưng phấn đến mức thở dốc, nhà họ Lãnh tuy đã suy tàn, nhưng tốt xấu gì cũng là một dòng tộc lớn, đây chẳng khác nào đưa núi vàng ra trước mặt bọn họ.

“Chỉ bằng đám chó này sao?”

Lúc này, hai mắt Lãnh Duy Nhã bắt đầu phát sinh biến hóa, con ngươi màu đen biến thành màu xanh biếc, một cỗ khí tức quỷ dị bộc phát ra từ trên người cô ta.

Lữ Mạt giật mình nhìn Lãnh Duy Nhã: “Đã bao nhiêu năm không thấy ‘Thuật Thất Dạ’ rồi, không ngờ cô lại có thể luyện thành công thứ này.”

Mọi người vốn định rục rịch hành động, nghe được mấy chữ ‘Thuật Thất Dạ’ thì đồng loạt dừng lại.

 

0.15311 sec| 2409.539 kb