Nhìn cảnh tượng giống như thế giới này tận thế, nước mắt Trần Văn nhanh chóng tràn ra, tên trước mắt này là yêu quái à? Tùy tiện động ngón tay đã có lực phá hoại lớn như vậy.

Khi Trần Văn nhìn thấy phía dưới khoảng mặt đất đã bị phá hư xuất hiện một huyệt động cực lớn, trong hang động có nhện nhiều đến rậm rạp chằng chịt.

Trần Văn mắt sắc hình như còn thấy một vài đống xương trắng, những xương trắng này bừa bãi lộn xộn, hình dáng gì cũng có.

“Chạy ư, chạy không thoát được đâu, gọi tên đầu lĩnh của tụi mày ra xin lỗi, vấn đề này coi như xong…” Tiêu Trần trêu trọc nhìn động lớn này.

Ngoài miệng Tiêu Trần thì nhạo báng, nhưng lực hấp dẫn của vòng xoáy màu đen hoàn toàn không giảm bớt.

Những con nhện lớn bị vòng xoáy màu đen lôi ra khỏi hang động như là dòng suối nhỏ, bị hút vào với quy mô lớn, cảnh tượng tương đối đồ sộ.

Đúng lúc này một vật thể hình người trải đầy tơ nhện bị hút ra khỏi huyệt động.

Thấy vật thể hình người kia, Tiêu Trần vẫy vẫy tay, một tia hắc khí thoát ra theo đầu ngón tay kéo vật thể hình người kia lại.

Tiêu Trần phá bỏ tơ nhện, thứ đập vào mắt chính là khuôn mặt thiếu nữ đáng yêu ngọt ngào, nhìn tuổi cũng khoảng mười tám mười chín tuổi.

Thiếu nữ nhắm mắt lại thật chặt, tựa hồ đã rơi vào hôn mê, trên trán của cô ta đều là mồ hôi, lông mày nhăn lại thật chặt, thoạt nhìn rất khó chịu.

Tiêu Trần nhíu mày, cứ cảm thấy giống như đã gặp khuôn mặt này ở nơi nào, nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi.

“n nhân, ngài xem.” Trần Văn bĩu môi, ra hiệu Tiêu Trần nhìn cổ áo thiếu nữ.

Tiêu Trần nhìn theo ánh mắt của Trần Văn, trong cổ áo thiếu nữ chui ra một con nhện lớn bằng ngón tay.

Tiêu Trần nhướng mày, mạnh mẽ phá bỏ toàn bộ tơ nhện trên người thiếu nữ.

Nhìn thứ ở trên thân thiếu nữ, Trần Văn hít một ngụm khí lạnh.

Trên người thiếu nữ treo đầy trứng nhện to cỡ nắm tay, xem tình hình như vậy là những con nhện này đều xem thiếu nữ là môi trường ấp trứng sinh ra nhện con.

Đoán chừng đây cũng là nguyên nhân nhện không giết chết thiếu nữ, bởi như vậy mới có thể mượn nhờ nhiệt độ cơ thể thiếu nữ, làm cho việc ấp trứng ra nhện con nhanh hơn.

Thứ hai là còn có thể để cho nhện con sau khi đi ra vỏ trứng thì đã có sẵn đồ ăn, đúng là đánh bàn tính thật vang.

Nhìn những trứng nhện còn tốt kia, Trần Văn nhẹ nhàng thở ra, vẫn còn tốt là trứng nhện chưa nở ra, nếu như nhện con thật sự nở thì bây giờ chỉ sợ thấy thiếu nữ là một đống thịt nhão rồi.

Tiêu Trần lợi dụng tử khí tách trứng nhện trên người thiếu nữ ra, phát hiện đã có một trứng nhện đã vỡ, đoán chừng đã ấp ra không ít nhện con rồi.

Tiêu Trần nhìn cô gái đang hôn mê, lại nhìn ôm Trần Văn đang ôm chân mình, sau đó giơ nắm đấm lên.

“Bốp! Bốp!”

Tiêu Trần cho Trần Văn hai đấm vào hai con mắt, mắt kính của Trần Văn văng ra, hốc mắt lập tức sưng lên bầm xanh.

Trần Văn bị đánh dại ra, chẳng phải mình còn chưa làm gì sao, thậm chí còn chưa nói một câu lại không hiểu sao được ăn hai quả đấm.

Trần Văn muốn đưa tay lên sờ đôi mắt đau nhức, kết quả mới vừa buông một tay ra đã suýt chút nữa đã bị lực hút của lốc xoáy lớn cuốn đi.

Trần Văn tiu nghỉu, vội vàng ôm chặt chân Tiêu Trần, đáng thương hỏi: “n nhân, sao anh đánh tôi.”

Tiêu Trần trợn mắt: “Nhắm mắt chó của cậu lại! Tôi phải cởi quần áo đuổi nhện cho con bé này, thằng đực rựa như cậu nhìn chằm chằm vào con gái nhà lành người ta là có ý gì.”

Trần Văn thật muốn đâm đầu chết tại chỗ, người này bệnh thần kinh à, anh muốn cởi quần áo thì nói một tiếng chẳng phải được rồi sao? Sao lại chẳng nói chẳng rằng đánh người ta vậy chứ!

“Roẹt!”

Tiêu Trần thô bạo xé áo ngoài của cô gái, Trần Văn nghe thấy tiếng xé quần áo thì vội vàng nhắm mắt lại.

Da thịt giống như sữa bò của cô gái lộ ra, Tiêu Trần phát hiện phía dưới xương quai xanh của cô ta có hình xăm hoa hồng rất nhỏ, đoá hoa hồng màu đỏ làm xương quai xanh vốn đã tinh xảo của cô gái thêm phần gợi cảm.

Theo Tiêu Trần cởi áo ngoài của cô gái ra, vài con nhện lớn bằng ngón tay cái bắt đầu điên cuồng chạy trốn.

Tiêu Trần dùng tử khí bóp chết chúng nó, còn thuận tiện kiểm tra thân thể của cô gái.

Hắn phát hiện trên người cô ta đã có mấy chỗ bị mấy con nhện nhỏ kia cắn, miệng vết thương đã biến thành màu đen, nhìn dáng vẻ là sắp bị nhện ăn luôn rồi.

Mấy con nhện kia sẽ rót nọc độc vào cơ thể con mồi, chờ đến khi nọc độc hòa tan con mồi thì chúng nó sẽ ăn.

Tiêu Trần suy nghĩ một lúc rồi vỗ Trần Văn đang nhắm chặt mắt dưới chân, hỏi: “Uầy, trên người có mang theo giải độc đan này nọ hay không.”

Trần Văn vẫn đang nhắm mắt, gật đầu trả lời: “Có mang theo, đi ra ngoài phải chuẩn bị những thứ đó chứ.”

 

0.12262 sec| 2402.305 kb