Bây giờ cô gái đã có hơi hối hận, bởi vì thông qua luồng khí lưu chuyển trong cơ thể cô ta vẫn chưa phát hiện ra người mình có gì khác thường.

Hơn nữa cũng đã nhớ ra những chuyện vì đuổi theo sư phụ mà chạy vào rừng sau đó bị nhện tấn công trước đó.

Tình huống bây giờ rất rõ ràng, là Tiêu Trần đã cứu mạng mình, còn chuyện vì sao quần áo biến mất thì cô gái vẫn không nhớ ra.

Tiêu Trần nhìn chằm chằm cô gái đang nhìn mình chằm chằm, nói: “Lại đây làm mẫu xem thử, bản đế cũng là người hiếu học, xem thử tư thế mới khi bộ xương khô làm chuyện đó là như thế nào.”

Cô gái dẩu môi, lau khô nước mắt, cúi đầu nói nhỏ: “Tôi xin lỗi.”

“Xin lỗi? Nếu xin lỗi có thể giải quyết vấn đề, thì thế giới con mẹ nó đã hoà bình từ lâu rồi.”

Tuy rằng ngoài miệng Tiêu Trần vẫn không buông tha, nhưng tay đã bỏ xương lại vào trong người.

Hắn cũng không có ý định làm khó cô ta, làm như vậy cũng chỉ là để cô ta thả lỏng mà thôi.

Sau khi nhét lại xương vào trong người, hắn ném bộ đồ làm bằng lá cây cho cô gái, hỏi: “Tôi thấy cô rất quen, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?”

Cô gái mặc bộ đồ làm bằng lá cây xong, lâu lâu kéo kéo cái váy lá cây ngắn ngủn, mặt xấu hổ đỏ bừng, bởi vì cái váy lá cây này thật sự quá ngắn.

Cô gái nghi ngờ nếu mình bước đi hơi lớn thì phỏng chừng sẽ lộ hết cả bờ mông ra ngoài.

Cô gái nghe Tiêu Trần hỏi thì kể lại chuyện quán bar Ma Đô, tỏ vẻ mình đã ở hiện trường, chuyện truyền thụ ‘Vô hạn ảo ảnh’ cũng nói ra luôn.

Còn chuyện mình bị treo trên đèn đường cô ta trăm triệu lần không dám nói, lỡ nói ra ai biết tên bệnh tâm thần này sẽ làm ra chuyện gì.

Tiêu Trần gật đầu, lại hỏi nguyên nhân vì sao cô gái xuất hiện ở đây.

Cô gái cũng không có ý định nói dối Tiêu Trần.

Kể ra hết chuyện sư phụ làm sao đánh mình bất tỉnh, rồi mình lại tương kế tựu kế giả bộ ngất xỉu ra sao.

Cuối cùng cô gái đỏ bừng mặt vói tay vào trong ngực, lấy ra một hạt châu nhỏ.

“Lần này đến cả Long châu sư phụ cũng không mang theo, tôi sợ sư phụ xảy ra chuyện cho nên theo đến đây.”

Tiêu Trần nhìn động tác của cô gái, nhịn không được giơ ngón cái: “Chỗ giấu đồ tốt.”

“n nhân, tôi có thể mở mắt ra chưa?” Trần Văn đang quỳ rạp dưới đất đáng thương hỏi.

Ba người lên đường, Tiêu Trần cũng không bỏ cô gái lại.

Đối với chuyện gặp được đám thanh niên ở quán bar Ma Đô, Tiêu Trần cảm thấy không tệ.

Dù thế nào thì đây cũng là nhóm thanh niên đấu tranh vì chính nghĩa, có thể thất học, nhưng ít nhất cũng phải biết tôn trọng, Tiêu Trần cũng không để ý đưa cô gái đi một đoạn.

Cô gái là người sôi nổi, miệng không chịu để yên.

Tuy rằng không quá dám nói chuyện với Tiêu Trần đi ở phía sau, nhưng cùng với Trần Văn dọc đường đi hai người thì thầm to nhỏ không ngớt.

Trần Văn cũng thuận tiện nói tới quá trình cứu cô gái, điều này làm cô ta càng thấy ngại lúc trước đã hiểu lầm Tiêu Trần.

Tiêu Trần cũng thuận miệng hỏi thử chuyện về cương thi thuỷ tổ Tương Thần.

Vốn dĩ cũng không ôm hy vọng quá lớn, nhưng nào ngờ dường như cô ta rất quen thuộc, từ từ kể ra.

Cô gái gãi đầu, dường như đang tự hỏi nên bắt đầu từ đâu.

“Tôi cũng từng nghe sư phụ kể một ít chuyện về Tương Thần.” Cô gái vừa đi vừa kéo váy ngắn của mình.

“Trong truyền thuyết về bốn cương thi thuỷ tổ là Hạn Bạt, Tương Thần, Hậu Khanh, Doanh Câu, bốn cương thi thuỷ tổ này lại có quan hệ không thể nào nói rõ với thần thượng cổ Hống.”

“Mà trong bốn cương thi thuỷ tổ có lẽ Tương Thần là người nguy hiểm nhất, bởi vì trong bốn cương thi thuỷ tổ chỉ có Tương Thần là hút máu, những ai từng bị Tương Thần cắn đều sẽ biến thành cương thi.”

“Sứ mệnh của nhà họ Mã chúng tôi chính là giết cương thi, cho nên từ xưa đến nay truyền nhân của nhà họ Mã đều không ngừng tìm kiếm Tương Thần, muốn tiêu diệt cương thi từ ngọn nguồn.”

Cô gái suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đại khái thì tôi chỉ biết được nhiêu đó đó.”

Tiêu Trần: “?”

“Cô đang kể chuyện đấy à, chuyện quan trọng nhất như thực lực của Tương Thần thì lại chẳng nghe thấy nhắc đến.” Tiêu Trần tức ói máu.

Cô gái cũng cảm thấy ngại ngùng, đúng là mình nói cứ như chưa nói vậy.

Ba người đi tiếp, dọc đường đi gặp được rất nhiều thứ kỳ lạ.

Ví dụ như có con đỉa màu xanh lục lớn như trẻ con, còn có con rết dài hai ba mét, còn có rắn biết bay.

Cái chỗ quỷ quái này quả thật chính là địa ngục, con người căn bản không cách nào sống sót ở nơi này.

Trên đường đi cô gái và Trần Văn vô cùng hoảng sợ, bọn họ cũng không biết làm sao mình có thể chịu đựng được để đi qua.

Nhàn nhã nhất chính là Tiêu Trần, vừa đi vừa ngắm phong cảnh, gặp thứ không có mắt nào đó thì tát chết.

 

0.17128 sec| 2416.789 kb