Khiến cho lão Đại không nghĩ tới là, mình kéo ra vậy mà lại kéo toàn bộ tròng mắt của lão Bát ra ngoài.
Mà lão Bát tuy rằng bị kéo cả nhãn cầu ra, nhưng lại không hề có chút phản ứng nào, vẫn là bộ dạng ngơ ngác ngây ngốc kia, dường như căn bản không cảm giác được đau đớn.
Nhìn hốc mắt trống rỗng của lão Bát, lão đại cứng rắn, tiếp tục kéo Thiết Tuyến Trùng ra bên ngoài.
Lão Đại kéo ra như vậy đã triệt để đánh sập phòng tuyến trong lòng đám người kia.
Thiết Tuyến Trùng bị lôi ra bên ngoài cơ thể lão Bát lại đã đạt tới độ dài ba mét, đáng sợ hơn là tới mức đấy rồi mà một phần thân thể của Thiết Tuyến Trùng vẫn còn ở lại trong cơ thể lão Bát.
Lão Đại nhìn một màn này, cả người bịch bịch bịch rút lui mấy bước, sợ đến môi tím đen.
Rốt cục có người không chịu nổi áp lực, hỏng mất rút ra một cây đao, điên cuồng hướng phía chém tới Thiết Tuyến Trùng.
Nhưng mà người này mới vừa giơ đao lên, cả người trở nên ngơ ngác ngây ngốc, sau đó trong miệng mơ hồ không rõ nói chữ ‘Khát’ rồi đi về phía bờ sông.
“Ầm!”
Cũng giống vậy, người này cũng trực tiếp vùi đầu vào mặt sông.
Lão Đại nhìn ba người còn lại, thở dài một tiếng: “Đông Quật Bát Quỷ chúng ta tung hoành ngang dọc một đời, không nghĩ tới hôm nay lại thua ở cái nơi quỷ quái này.”
Mọi người trầm mặc không nói, là tán tu liếm máu trên vết đao quanh năm, trận chiến nào mà không gặp qua, ngày hôm nay lại không giải thích được chết ở chỗ này, điều này làm cho mọi người rất không tiếp thu được.
“Mẹ nó, chết cũng không thể chết trên tay những súc sinh này.” Một người trung niên dáng dấp nhã nhặn rút ra một thanh đoản đao.
“Kiếp sau tiếp tục làm huynh đệ.” Nói xong cũng vạch lên cổ mình.
Mấy người còn lại chỉ lẳng lặng nhìn cũng không có ý ngăn cản, chết thế nào có lẽ là chuyện duy nhất bọn họ có thể nắm trong tay lúc này.
“Phịch!”
Đoản đao của người trung niên nhã nhặn đột nhiên bay ra ngoài, sau đó một giọng nói vang lên bên tai mấy người.
“Chết cũng không giải quyết được vấn đề, chết chỉ có thể giải quyết được bản thân.”
Cùng với giọng của Tiêu Trần vang lên bên tai mọi người, bóng dáng hắn đột ngột xuất hiện bên người người trung niên nhã nhặn.
Tiêu Trần đặt tay lên trán người trung niên, hắc khí nhè nhẹ xoay quanh đầu ngón tay của Tiêu Trần.
“Cậu là ai, cậu làm gì thế?” Giọng tức giận của lão Đại vang lên, sau đó nắm tay định đánh lên đầu Tiêu Trần.
Điều này cũng không thể trách anh ta, nếu như đột nhiên có một người nhảy ra đặt tay lên trán của bạn thì chắc cũng có phản ứng giống phản ứng này.
Lúc này trên người Tiêu Trần hiện ra ba ảo ảnh, trực tiếp ngăn cản ba người muốn xông lên.
Ảo ảnh có tư thế không khác gì bản thể mấy, đặt tay lên trán của bọn họ, mồ hôi lạnh trên trán mọi người rơi xuống như mưa, bọn họ bị ngón tay Tiêu Trần đặt lên mà lại không thể động đậy chút nào.
“Ngưng thần, há mồm.”
Giọng hơi không kiên nhẫn của Tiêu Trần vang lên.
Nghe Tiêu Trần nói, mọi người theo bản năng há miệng ra.
Sau đó cảnh khiến bọn họ vừa vui mừng vừa ghê tởm hiện ra.
Ghê tởm chính là Thiết Tuyến Trùng màu đen bắt đầu chui ra từ miệng bọn họ, cho dù là ai, trong miệng có cái thứ này chui ra sợ rằng cũng sẽ không dễ chịu.
Vui mừng chính là ý thức bọn họ vô cùng thanh tỉnh, có nghĩa là Thiết Tuyến Trùng trong cơ thể của bọn họ cũng không phát dục trở thành trùng, là bị mạnh mẽ kéo ra ngoài.
Theo thời gian trôi qua, Thiết Tuyến Trùng màu đen này cuối cùng hoàn toàn chui ra từ trong miệng bọn họ.
Nhìn Thiết Tuyến Trùng có chiều dài gần bốn mét, liên tục ngọ nguậy trên mặt đất, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh cả người, bước chân như nhũn ra.
Có hai người thậm chí trực tiếp ngồi liệt dưới đất, ngơ ngác nhìn Thiết Tuyến Trùng trên đất.
Nhưng bọn họ làm thế nào cũng nghĩ không thông, cái thứ này tiến vào trong cơ thể của bọn họ như thế nào, lại là dài ra thành như thế trong thời gian ngắn như thế nào.
Tiêu Trần phủi tay, bịch bịch mấy cái đã giẫm Thiết Tuyến Trùng trên mặt đất thành bùn nhão.
“Được rồi, mạng chó của mấy người bổn đế cứu lại, vậy nói tiếp chuyện tiếp theo, ân cứu mạng nên báo đáp thế nào đi.”
Giọng nói mang theo vài phần nhạo báng của Tiêu Trần kéo mọi người đang ngẩn người trở về với hiện thực.
Lão Đại tỉnh hồn trước tiên, ôm quyền nói với Tiêu Trần: “n cứu mạng, không có gì để báo đáp, ân nhân chỉ cần mở miệng, mấy huynh đệ bọn ta xông pha khói lửa cũng không chối từ.”
Nghe này lời nói ngoài mặt tràn đầy khí tức giang hồ này, Tiêu Trần bật cười lắc đầu: “Mấy tên phế vật các người có thể làm được đại sự xông pha khói lửa gì?”
Lão Đại bị vặn ngược đến đỏ bừng cả mặt, muốn tự thổi phồng một đợt, thế nhưng vừa nghĩ tới tình cảnh Tiêu Trần khử trùng vì bọn họ ban nãy, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo